Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 206: Tụi Bây Thật Sự Cho Mình Là Bất Tử? Nắm Giữ Tử Thần Hiển Uy (1)

Cảm giác đứng trên mặt biển nào sánh bằng khi đi trên đất liền, chúng nữ rối rít biểu thị muốn lên đảo nghỉ ngơi. Chu Dương cũng không có cự tuyệt, với thực lực của anh, thật đúng là không có gì phải sợ tận thế cả.
Một hòn hoang đảo, một nam và hơn mười mấy mỹ nữ, loại chuyện này chỉ mới nghĩ một chút thôi là đã cảm thấy phấn khích rồi.
Phạm vi của đảo không lớn, nhiều nhất cũng chỉ bằng một cái thị trấn nhỏ. Tài nguyên trên đảo còn tính là phong phú, có thể nhìn thấy phân chim, đại biểu trên đảo có sinh vật còn sống.
Chán ăn các chế phẩm thịt khác, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tốt. Đến lúc Chu Dương kết thúc chuyến đi săn thì tổng cộng đã săn giết được hơn mười con chim lớn, đáng tiếc là trên đảo không có một con thú nào.
Chuyện kế tiếp thì cứ giao cho Ninh Thải Hà, tài nấu nướng của cô nàng là đỉnh nhất trong chúng nữ, đã có thể trở thành ngự trù. Trải qua bàn tay của cô ấy, trên bàn lại tràn đầy mỹ thực.
Cơm no rượu say, Chu Dương lấy lều vải trong không gian ra, thể nghiệm cảm giác cắm trại.
Mọi việc đều rất bình thường, mãi đến khi màn đêm buông xuống, cả hòn đảo nhỏ không còn bình tĩnh nữa, từng mảng khói đen to lớn từ từ tuôn trào, bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Sự yên tĩnh và hoang tàn vắng vẻ đã biến mất, từng bóng người, bóng thú không biết từ đâu toát ra, sau đó dần dần hiện ra dáng vẻ như là một bộ lạc.
Bóng người ăn mặc cổ quái, chỉ dùng da thú ngăn chặn vị trí mấu chốt, trên mặt có thoa vệt sáng, trên cổ mang dây chuyền làm từ xương, trong tay cầm một cây mâu cũng làm từ xương, dáng vẻ không khác gì các dã nhân đã bị tuyệt chủng.
Giữa bộ lạc có một ngọn lửa trại to lớn đang cháy bập bùng, phía trên đang nướng những con mồi mà bọn họ bắt được.
Có thú vật, có chim chóc, có cá, thậm chí còn có cả con người.
Bọn họ lấy thức ăn được nướng chín cho vào miệng, chỉ là thức ăn biến mất lại rất nhanh xuất hiện lần nữa trên lửa trại, giống như là một bóng sáng. Chỉ duy nhất một điều không thay đổi chính là bụng của bọn họ, nó vẫn luôn truyền đến cảm giác đói bụng.
Đói!
Bọn họ thật sự rất đói bụng!
Những người này là Thực Nhân Tộc bị nguyền rủa, là một loại tồn tại gần như bất tử bất diệt, không biết đã sống lâu tới mức nào rồi.
Lúc ban ngày thì mọi thứ đều bình thường, chỉ có ban đêm bọn họ mới có thể khôi phục từ trong khói đen, trở thành thợ săn tái nhập vào nhân gian.
Cảm nhận được động tĩnh ở trong lều từ phương xa, bọn dã nhân nắm trường mâu vọt tới.
Trên mặt ai nấy đều hiện lên sự dữ tợn và tàn nhẫn!
Lại có con mồi chạy tới rồi!
Ăn chúng nó, đây là hồi báo tốt nhất đối với con mồi.
Từng cây trường mâu lao thẳng về phía lều trại, nhưng mà không đợi chúng nó rơi xuống thì mặt đất bỗng dưng toát ra từng cây dây mây màu xanh, những dây mây này giống như có linh tính, lập tức cuốn lấy trường mâu, lúc này thì làn sóng tập kích của đàn Thực Nhân Tộc đã thất bại.
Nhưng mà, một màn khiến người thán phục đã phát sinh, những cây trường mâu mà dây mây màu xanh quấn lấy chợt biến mất, hai tay đàn Thực Nhân Tộc vốn dĩ trống trơn lại toát ra trường mâu lần nữa.
Vút! Vút! Vút!
Lại là một làn sóng trường mâu lao tới, trong mắt nhóm người Thực Nhân Tộc đều là sự điên cuồng.
Ngọn lửa đỏ rực từ trong lều lóe lên một cái, từng cây trường mâu và bóng dáng đàn Thực Nhân Tộc đã hoàn toàn biến mất, triệt để bị ngọn lửa cắt nuốt không còn chút cặn bã.
Trang Vũ Tình thu tay về, không thèm để ý.
Tài nghệ như vậy mà cũng dám tập kích bọn họ?
Trang Vũ Tình nhìn lướt qua nơi xa, lúc này cô lại thấy có một đám Thực Nhân Tộc chạy tới, trên mặt bọn họ đầy điên cuồng, từng cây trường mâu lại bắn nhanh tới.
Trang Vũ Tình kinh ngạc nhìn đàn Thực Nhân Tộc mới xuất hiện lần nữa, kinh hô một tiếng. Có điều cô kinh hô không phải vì trên đảo còn có Thực Nhân Tộc, mà là dáng vẻ của đám người này hoàn toàn giống hệt đám Thực Nhân Tộc vừa mới chết trong ngọn lửa vừa rồi.
Mình rõ ràng đã đốt cháy hết bọn họ rồi mà, tại sao đám người đó có thể sống lại chứ?
Lại là một ngọn lửa bay ra, Thực Nhân Tộc triệt để hóa thành hư không, không hề có cơ hội phản kháng.
Có điều qua mười giây sau, trong làn khói đen xa xa lại truyền tới động tĩnh lần nữa, Thực Nhân Tộc lại xuất hiện.
Vẫn là những khuôn mặt ấy, vẫn là dáng vẻ hung tợn và khát máu kia.
Từ khi thức tỉnh dị năng cấp độ S, vô luận địch nhân là thứ gì thì chúng nữ đều có thể tuỳ tiện giải quyết. Mãi cho tới bây giờ thì bọn họ mới gặp phải loại địch nhân quỷ dị, khó dây dưa như vậy.
Chúng nữ nghe thấy trận chiến bên ngoài còn chưa kết thúc, mọi người rối rít ló đầu ra.
Trong bàn tay Hồ Hiểu Dung nhảy ra vô số tia chớp màu xanh, sau đó toàn bộ rơi xuống đám người Thực Nhân Tộc, vang lên những tiếng ầm ầm.
Cũng như ngọn lửa lần trước, đàn Thực Nhân Tộc không hề có cơ hội phản kháng là đã chết tại chỗ.
Kết thúc rồi à?
Nhưng mà qua mười giây sau, đàn Thực Nhân Tộc lại xuất hiện lần nữa.
Trong ánh mắt bọn họ không có chút sợ hãi nào cả, chỉ có sự điên cuồng và khát máu.
Từ sau khi bị nguyền rủa, bọn họ đã trở thành Bất Tử Chi Thân, vô luận bị tiêu diệt bao nhiêu lần thì vẫn có thể lập tức sống lại trong nháy mắt.
Tương phản, người bước lên đảo, bị giết một lần thì sẽ hoàn toàn tử vong.
Thực Nhân Tộc thờ phụng ăn đồng tộc thì có thể thu được lực lượng của người đó.
Sự thật chính xác là như vậy, người trong Thực Nhân Tộc đã giết không ít nhân loại bước lên đảo. Mỗi một lần ăn thịt người, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng của mình đã tăng lên trông thấy. So sánh với tố chất thân thể như người thường trước lúc bị nguyền rủa, hiện tại bọn họ đã mạnh hơn gấp bốn, năm lần.
Chỉ là Trang Vũ Tình và Hồ Hiểu Dung quá mạnh mẽ, đàn Thực Nhân Tộc đối mặt với dị năng giả cấp độ S là hoàn toàn không có sức lực phản kháng, cho nên mới có vẻ nhỏ yếu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận