Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 178: Nếu Mày Không Muốn Khạc Bảo Vật Ra, Vậy Thì Tao Chỉ Còn Cách Đánh Tới Khi Nào Mày Nguyện Ý Khạc Ra Thì Thôi!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Nhưng anh theo bản năng lại cảm thấy câu nói này rất quan trọng.
Chu Dương cũng không quay đầu lại, thản nhiên giải thích:
Mộ Kiếm Tinh cảm thấy như mình bị rắn độc nhìn chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
Mộ Kiếm Tinh đột nhiên phản ứng lại, anh vội vàng móc ra một con dao găm có lưỡi sáng ngời thay gương rồi chiếu vào mặt mình.
Keng!
Dao găm rơi trên mặt đất, Mộ Kiếm Tinh bị dọa sợ đến mức rụt sau này hai bước, hoàn toàn không dám tin tưởng những gì mình vừa thấy.
Dung mạo của anh đã già hơn trước kia rất nhiều, từ nguyên bản là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng, lúc này hốc mắt của anh đã trở nên hãm sâu, da thịt nhăn nheo, thậm chí một phần năm mái tóc đã biến thành màu tuyết trắng.
Đối mặt với loại tình huống này, Mộ Kiếm Tinh không tin cũng không được!
Buồn cười là lúc trước Mộ Kiếm Tinh còn coi tượng đá con cóc thành lá bài tẩy của mình. Nếu Chu Dương không nói cho anh biết chuyện này, anh sẽ tiếp tục ngây ngốc sử dụng thứ tà vật kia, không bao lâu, trước khi trở nên mạnh mẽ thì anh đã chết già rồi.
Cứ như vậy, anh đã mất đi đường tắt để tăng thực lực lên, như vậy thì làm thế nào mới có thể đối kháng cái tên đại ma đầu Chu Dương này đây.
Trong lòng Mộ Kiếm Tinh tràn đầy sự ghen tỵ, người này rõ ràng xấp xỉ tuổi với mình, nhưng vô luận là thực lực, dung mạo, thậm chí ngay cả vận khí giống như đều tốt hơn chính mình.
Trong giọng nói của Chu Dương lộ ra sự bá đạo vô biên, ánh mắt anh u lãnh, nhìn chằm chằm tượng đá con cóc.
Chu Dương đột nhiên giơ nắm đấm lên rồi vung thẳng vào tượng con cóc đá, sức lực cương mãnh phun trào, một quyền trực tiếp đánh bay cóc đá ra ngoài.
Ánh mắt Mộ Kiếm Tinh đờ đẫn, lúc trước anh đã từng thí nghiệm độ chắc chắn của tượng đá, cho dù anh dùng một kích toàn lực cũng không thể nào lưu lại chút dấu ấn gì trên người nó.
Đây cũng nguyên nhân mà cho tới bây giờ anh vẫn chưa phá hư tượng con cóc đá, chiếm hết bảo vật bên trong.
Năng lượng của một chiêu đều bị nó hấp thụ hơn phân nửa, căn bản không thể nào thương tổn được.
Nhưng mà Chu Dương đã triệt để lật đổ nhận thức của Mộ Kiếm Tinh.
Cũng là một quyền, anh dùng hết toàn lực đều không cách nào lưu lại ấn ký, Chu Dương lại thoải mái đấm một cái là tượng đá bay ra xa, sự chênh lệch trong đó thật sự là quá lớn!
Lúc trước, Mộ Kiếm Tinh vẫn chưa biết được thực lực của Chu Dương mạnh tới đâu, nhưng bây giờ anh đại khái đã có lý giải. Ừm, ước chừng mạnh hơn anh chừng một ngàn tám trăm lần!
Đương nhiên, đây là dưới tình huống một kích của Chu Dương là toàn lực.
Nếu mà Chu Dương còn chưa có sử dụng toàn lực, như vậy thì...
Đến khi nào thì anh mới có thể siêu việt tên này!
Một quyền đấm văng tượng con cóc đá, vô số mảnh vỡ bay tán loạn, nhưng mà Chu Dương lại không nhìn thấy vật mình muốn.
Ầm!
Lại là một quyền nện xuống, tượng con cóc đá đã mất một nửa.
Đây là kết quả sau khi Chu Dương đã khống chế sức lực lại, nếu không thì cái tượng đá này đã nát bét từ lâu.
Nếu tới tìm bảo vật thì làm sao có thể tay không mà về?
Dùng tuổi thọ của mình mở ra không gian tiểu thứ nguyên? Cái này nằm mơ đi! Cho dù Chu Dương nắm giữ hơn ba nghìn năm tuổi thọ thì anh cũng không hề có ý định lãng phí như vậy.
Thậm chí Chu Dương còn luyến tiếc để các cô vợ của mình chạm vào thứ này, nhưng mà trước mắt không phải đã có một người thích hợp à?
Chu Dương đã sớm biết người này có ác ý với mình, anh vốn định chờ khi nào lấy hết bảo vật thì làm thịt anh ta sau, không ngờ bây giờ còn có đất dụng võ.
Nhìn đến tượng con cóc đá chỉ còn lại gần nửa đoạn, Chu Dương chuyển ánh mắt sang Mộ Kiếm Tinh.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Nếu như trước đó Mộ Kiếm Tinh không biết tượng con cóc đá sẽ cắn nuốt tuổi thọ, như vậy thì dưới sự uy hiếp của Chu Dương, anh sẽ không chút do dự đưa ra lựa chọn thứ nhất.
Nhưng bây giờ, mở ra tượng con cóc đá không những để một mình Chu Dương được lợi, còn tương đương với tự sát mãn tính, cuối cùng sống chết còn phải xem tâm trạng của anh ta.
Một khác càng không cần phải nói, chính là trực tiếp đập chết mình.
Bởi vì cái chết của bà nội cho nên Mộ Kiếm Tinh hận Chu Dương thấu xương, anh lập tức không chút do dự lựa chọn loại thứ hai.
Nếu đều là chết thì tại sao lại trước đó không cho Chu Dương ấm ức một phen?
Anh ta cười lớn một cách điên cuồng, sát khí trong ánh mắt như muốn phun trào ra ngoài.
Chu Dương đang chuẩn bị sử dụng dị năng Kẻ nắm giữ ký ức xóa sạch trí nhớ của Mộ Kiếm Tinh, trồng vào ký ức trung khuyển.
Như vậy Mộ Kiếm Tinh coi như hoàn toàn chết đi, biến thành nô lệ mặc cho anh định đoạt.
Trong tay Chu Dương bỗng dưng xuất hiện một con búp bê, dáng vẻ rất là cổ xưa, giống như là đồ vật từ thế kỷ trước.
Đây là vật phẩm mà Chu Dương mở được lúc trước, con rối khống chế tà ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận