Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 205: Bộ Lạc Ăn Thịt Người Bị Nguyền Rủa, Săn Thú Trong Đêm Tối

Miêu Linh Nhi đang mè nheo với Emily, cả hai đều đang tranh đoạt quyền khống chế tàu chở hàng.
Chu Dương ngồi ở trong khoang thuyền, trước mặt là một bàn tiệc cá trăm món. Ngoại trừ cái này thì còn có rất nhiều trái cây tươi, thậm chí còn có mỹ thực Cadila chưa ai từng biết tới.
Chúng nữ ngồi một bên vui vẻ ăn uống, đây mới là cuộc sống!
Ăn uống xong xuôi, trên mặt Chu Dương đều là thỏa mãn, anh bày mười sáu cái ghế tắm nắng trên boong thuyền, sau đó đeo kính mát, thoải mái nằm xuống.
Chúng nữ cũng rối rít thay bikini, phô bày những đường cong hết sức quyến rũ.
Bên cạnh còn có một cái bàn dài, trưng bày các loại trái cây cùng với đồ ngọt sau bữa ăn, còn có mười mấy món uống và rượu, trong đó có rất nhiều thứ hiếm thấy.
Ví dụ như các loại rượu nổi tiếng Lộ Dịch 13, Hennessy XO, Lafite...
Thậm chí còn có rất nhiều rượu ngon đến từ Cadila, cất giữ đã vượt qua hơn năm mươi năm.
Ở thời đại hòa bình thì đây chính là thể nghiệm đứng đầu.
Một ít phú hào mở du thuyền tìm người mẫu đi nghỉ phép cũng không hơn gì cái này.
Đương nhiên, người mẫu mà phú hào tìm được tuyệt đối không thể sánh bằng những người phụ nữ bên cạnh Chu Dương, vô luận là dung mạo, vóc dáng, hay là khí chất.
Chu Dương cảm nhận được bàn tay của chúng nữ đang xoa bóp trên người mình, anh thả lỏng gân cốt, khát nước lập tức có người hiểu ý đưa tới nước trái cây hoặc là rượu vang tận miệng.
Chu Dương nhớ lại cuộc sống trước tận thế, mỗi ngày đều phải bôn ba vì sinh kế, ngay cả muốn ở khách sạn xa xỉ một ngày cũng phải tính toán tỉ mỉ, đến nỗi du lịch? Chỉ có phát sinh ở trong mộng mà thôi.
Không ngờ sau khi bước vào tận thế thì anh lại không hề cảm giác được sự nguy hiểm và khẩn trương trong đó.
Biến tận thế thành trò chơi, coi nó trở thành công viên giải trí, Chu Dương quả thật là độc nhất vô nhị.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy thì nên tiếp tục!
Chu Dương chưa bao giờ muốn làm chúa cứu thế gì gì đó, anh chỉ muốn làm một con cá mặn, bên cạnh có mỹ nữ bầu bạn, chu du khắp thiên hạ, như vậy chẳng phải đẹp thay.
Uống một hớp cocktail mà Natasha đưa tới, bàn tay Chu Dương bắt đầu không yên phận, coi như là tưởng thưởng cho cô.
Natasha không hổ là người phụ nữ xuất thân từ dân tộc chiến đấu, chưa bao giờ nuông chiều tính khí Chu Dương.
Natasha bắt đầu khi dễ Chu Dương, thỉnh thoảng phát ra thanh âm để cho chúng nữ vô pháp an tĩnh tắm nắng.
Những người khác rối rít trốn qua một bên, đặc biệt là sau khi kế hoạch ép khô thất bại, để lại bóng ma tâm lý trong lòng các cô.
Ầm!
Tàu chở hàng bỗng dưng chấn động kịch liệt, động tĩnh to lớn dọa mọi người giật nảy mình.
Miêu Linh Nhi le lưỡi một cái, sau đó vội vàng trốn qua một bên.
Miêu Linh Nhi chỉ vào Emily, ý đồ vu oan giá họa.
Tâm tính của tiểu loli quả thật là càng ngày càng đen tối.
Nhưng mắt của tụi này không có mù!
Bị người khác đổ thừa, Emily tự nhiên là khó chịu, hai người ôm đánh thành một vòng.
Tàu chở hàng trở nên loạng choạng, lập tức có nước biển tràn vào từ khắp mọi nơi.
Đối với tàu chở hàng bình thường, đụng đá ngầm san hô đại biểu cho việc bọn họ sắp bay màu tới nơi, chỉ có thể làm duy nhất một chuyện đó chính là vứt tàu thoát thân.
Ngoại trừ phong ba bão táp, tai nạn trên biển thường thấy nhất chính là đụng trúng đá ngầm san hô.
Chu Dương vừa duy trì chiến đấu vừa khống chế Batmobile biến ảo hình thái lấp lỗ hổng của tàu chở hàng.
T1000 chính là một cái đinh ốc, nơi nào cần thì sẽ đi tới đó bổ cứu.
Nó không chỉ sửa chữa các lỗ hổng mà còn đẩy nước tràn vào ra bên ngoài, vô cùng hữu dụng.
Miêu Linh Nhi nhìn thấy Chu Dương tức giận, cô nàng xoay người muốn chạy, đáng tiếc lại bị dây đằng mà Emily khống chế trói lại, vứt xuống bên cạnh Chu Dương.
Chu Dương trừng Miêu Linh Nhi một cái, cô nàng lập tức trở nên thành thật.
Muốn chạy trốn, để xem em chạy đi đâu!
Emily đứng một bên cười trên nỗi đau của người khác, ai bảo nhóc con nghịch phá!
Lúc này chịu tội đi!
Công chúa Tinh linh hắc ám Emily nghe vậy, khuôn mặt xụ xuống trong nháy mắt.
Bởi vì khen thưởng hay trừng phạt của Chu Dương chẳng có gì khác nhau cả.
Emily bày ra vẻ mặt điềm đạm, đáng yêu.
Đương nhiên, Chu Dương luôn thích đối xử bình đẳng, anh không màng chúng nữ thét chói tai, lập tức cho các cô nàng ăn khuya no căng.
Đến lúc Chu Dương kết thúc công việc thì nửa ngày đã trôi qua.
Tàu chở hàng hoàn toàn là tùy duyên mà chạy, nó lênh đênh trong đại dương không biết đầu cuối, cũng không ai biết vị trí hiện tại là ở đâu.
Tàu chở hàng thay đổi hướng đi, nhanh chóng chạy về phía hòn đảo nhỏ cách đó không xa.
Lẽ nào đây là một tòa hoang đảo?
Khi tàu chở hàng chạy tới gần, mọi người không hề nhìn thấy bóng dáng của một người sống trên bờ.
Duy chỉ có Chu Dương nhíu mày, bởi vì anh thấy được không ít hài cốt, trong đó còn bao gồm hài cốt của loài người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận