Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 148: Ở Đây Đều Là Người Tốt, Tôi Cực Kỳ Thích Nơi Này

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Bọn thủ vệ vội vàng quay đầu đi, coi như không nhìn thấy những gì vừa mới xảy ra.
Trên mặt thống lĩnh thủ vệ vẫn luôn duy trì nụ cười, ngay cả trên trời xuất hiện tia sét cũng chưa từng xuất hiện một chút biến hóa nào.
Chu Dương khoát tay một, kẻ thù đã được xử lý hết.
Thống lĩnh thủ vệ đặc biệt bổ sung một câu.
Chu Dương không thèm nâng mắt lên, họ có quyền lực thì liên quan gì đến mình?
Bảo mình đi qua thì mình lập tức phải đi à?
Thật sự coi anh là chó, gọi một là chạy lại?!
Chu Dương lười vẫy tay với đám thủ vệ, trái ôm phải ấp, bắt đầu đi mua sắm.
Không thể không nói, bầu không khí trong thành Budrag rất tốt, mấy người chủ cửa hàng đều nói chuyện rất dễ nghe, mua đồ không cần tiền thì thôi, còn mua một đưa mười, đi tới nơi này chẳng khác gì về tới nhà.
Không trong chốc lát thì họ đã xếp hàng hóa vào Batmobile bảy, tám lần.
Cái thế giới này còn có rất nhiều người tốt!
Mấy người chủ cửa tiệm sợ mất mật tiễn đoàn người của Chu Dương đi xa, họ lau mồ hôi lạnh trên trán, rất sợ Chu Dương nhìn họ không hợp mắt, sau đó cho một cây búa vào đầu mình.
Cậu muốn trả giá thì trả giá đi, móc búa ra để làm gì hả?
Cũng may anh ta rốt cuộc rời khỏi, hy vọng sau này... Vĩnh viễn đừng trở lại nữa!
Chu Dương đi dạo xong thì tìm mướn một căn nhà lớn, chuẩn bị ở trong thành thêm mấy ngày.
Vừa mới an bài mọi thứ xong thì đã có người đưa thiếp mời gặp mặt.
Chu Dương không muốn gặp họ thì cả đám lại bu lại không bỏ.
Những người này đều là đại nhân vật cực kỳ có quyền lực ở thành Budrag, siêu phàm giả nhìn thấy đều phải cung kính.
Đương nhiên, trong đó tuyệt đối không bao gồm Chu Dương và người của anh.
Dù cho mấy người có quyền hạn lớn hơn nữa, ngạo mạn tới đâu thì cũng có liên quan gì tôi chứ?!
Hai chữ: Không rảnh!
Chu Dương đuổi người không chút nghĩ ngợi, anh không hứng thú lãng phí thời gian quý giá của mình trên người họ, lúc này hẳn là nên tiến hành giao lưu với các cô vợ mới phải đạo.
Chu Dương lập tức thay đổi một khuôn mặt tươi cười.
Bầu không khí trong thành Budrag thật tốt, xem đi, mới quen biết là đã tới nhà tặng quà rồi.
Đi theo trưởng nghị viện là chính án và các cao tầng khác ở thành Budrag, họ làm như chưa nghe thấy câu đuổi khách vừa rồi của Chu Dương, trên mặt vẫn luôn một mực duy trì nụ cười.
Nghe vậy, khoé miệng mọi người không khỏi giật mấy cái.
Một ngày đến mười lần, như vậy thì của cải nhà họ sẽ sớm bay hơi không còn lại cái gì.
Bộ trưởng dị năng cười ha hả nịnh nọt Chu Dương một câu.
Chu Dương không chút do dự bổ thêm một đao:
Trưởng nghị viện vội vàng đổi sang chủ đề khác, tránh cho bộ trưởng dị năng tức giận đến dựng râu trợn mắt.
Vừa vặn Chu Dương cảm thấy rất hứng thú với thành Budrag, nguyện ý đạt được tin tức tương quan từ miệng trưởng nghị viện.
Chu Dương thật sự cảm thấy rất hứng thú, bởi vì lúc trước anh đóng kín thế giới Tà Linh cũng đã biết bước vào vị diện khác sẽ có nguy hiểm rất cao. Không ngờ tòa thành này lại nắm giữ loại năng lực đó, không hổ là truyền thuyết chi thành.
Nói nửa ngày thì ra là muốn nhắc nhở mình đừng lại phá hư thành Budrag nữa.
Chẳng lẽ mình là loại người này à?
Đây là vấn đề mang tính mấu chốt nhất.
Có thể khống chế thành Budrag cùng với không thể khống chế thành Budrag hoàn toàn là hai khái niệm, giá trị cũng là khác nhau như một trời một vực.
Nếu quả thật có thể khống chế nơi này thì Chu Dương sẽ làm bất cứ cách nào để có được tòa thành này.
Tất cả mọi người đều nói những gì mình biết, không giấu giếm.
Chu Dương lộ ra vẻ thất vọng, đến cùng vẫn là do mình quá coi trọng tòa thành này.
Không thể khống chế thời gian truyền tống và địa điểm, nếu vậy tiếp tục ở trong tòa thành này thì ai biết nó sẽ đưa mình tới nơi quỷ quái gì? Nói không chừng đời này sẽ không cơ hội trở lại thế giới của mình nữa.
Vật này giống như gân gà, ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận