Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 270: Không Có Trái Tim, Anh Sẽ Chế Tạo Một Cái Cho Em

Mọi người thoải mái, nhàn nhã tiến về phía trước, nhìn qua hoàn toàn không giống như là đang đi trả thù mà như là đi tham quan du lịch.
Đi được một nửa chặng đường thì mọi người nhìn thấy đằng trước có một nhóm hơn ba mươi người cả nam lẫn nữ đang đứng thành một hàng, bọn hắn nắm binh khí trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Chu Dương.
Những người này đều giống như Anh Lạc, bọn họ đều là con rối của nền văn minh Nurkse, những con tốt thí chịu chết thay.
Một tên đàn ông cột tóc đuôi ngựa nắm một trái tim màu đen trong tay, hắn chậm rãi nắm chặt tay lại, muốn bóp nát trái tim kia.
Trên mặt Anh Lạc lộ ra vẻ thống khổ, giống như đối phương đang bóp trái tim chân chính của mình.
Khi trái tim kia vỡ vụn, ánh mắt Anh Lạc ảm đạm rồi ngã xuống đất, chảy máu không ngừng.
Sinh cơ trên người cô nhanh chóng biến mất.
Trái tim màu đen chính là thứ mà bọn Nurkse dùng để khống chế chiến sĩ sinh hóa. Từng trái tim liên kết với tính mạng mỗi một người, một khi bị bóp nát thì mục tiêu cũng sẽ chết theo.
Giống như Anh Lạc bây giờ.
Có ý cười hiện lên trong mắt Chu Dương, một tia sáng màu xanh lục rơi xuống vị trí trái tim của Anh Lạc.
Tia sáng xanh biến mất, một trái tim mới toanh xuất hiện nơi lồng ngực Anh Lạc, cô lại được khởi tử hoàn sinh lần nữa.
Đương nhiên, lần này mức độ khó khăn không cao, Chu Dương không cần thiết phải sử dụng tới Nghịch chuyển sinh tử.
Nhóm chiến sĩ sinh hóa hoàn toàn trợn tròn mắt, không phải Anh Lạc đã chết rồi sao? Tại sao cô ta còn có thể ngồi dậy chứ!
Tên đàn ông cột tóc đuôi ngựa lại siết chặt trái tim lần nữa, chỉ có điều là lần này Lạc Anh không hề có phản ứng gì.
Anh Lạc gật đầu một cái, nhìn Chu Dương rồi nói một cách trịnh trọng.
Cô tuyệt đối sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của Chu Dương đối với mình.
Hai thanh đao võ sĩ bên hông ra khỏi vỏ, mũi đao buông xuống, Anh Lạc lạnh lùng nhìn về phía đám người đã từng là đồng bọn của mình.
Những người này cũng rút đao ra, thần sắc âm trầm và trào phúng.
Hai thanh đao va chạm vào nhau, một thanh âm thanh thúy vang lên, sau một khắc, Anh Lạc biến mất, thanh trường đao trong tay chém về phía tên đàn ông cột tóc đuôi ngựa.
Trước đó hắn ta đã giết chết mình một lần, hiện tại đến phiên cô đáp lễ rồi!
Thân hình tên tóc đuôi ngựa kia uyển chuyển như tơ liễu, nhẹ nhàng rung động, sau đó hắn bỗng dưng rút thanh đao trong tay ra.
Ánh đao sáng như tuyết lóe lên một cái rồi biến mất, đây chính là tuyệt kỹ làm nên tên tuổi của hắn, Rút Đao Trảm. Sau khi hắn biến thành người sinh hóa, tốc độ của chiêu này đã có bước tiến vượt bậc, gần như đã bằng tốc độ của sao băng xẹt qua.
Dưới tình huống bình thường, địch nhân còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã về chầu ông bà.
Nhưng mà động tác của Anh Lạc càng nhanh hơn, không biết khi nào mà chung quanh cô xuất hiện một cơn cuồng phong, mũi đao như nhảy múa ở trong gió. Rút Đao Trảm còn chưa rơi xuống người mình thì Anh Lạc đã chém đứt cánh tay cầm đao của đối phương.
Sắc mặt của tên cột tóc đuôi ngựa hoàn toàn thay đổi, hắn đã dùng toàn lực cho chiêu vừa rồi, tốc độ đã đạt tới cực hạn của bản thân. Ngoại trừ sao băng thì chắc chắn không còn thứ gì có thể sánh bằng tốc độ của chiêu này.
Nhưng mà, hắn đã thua, thua một cách thảm bại.
Phản ứng của những tên võ sĩ khác cũng không khác là bao. Danh tiếng của tóc đuôi ngựa không thấp, hắn được mọi người tôn xưng là Kiếm Hào, đây chính là sự khẳng định của mọi người đối với thực lực và danh tiếng của hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ không trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Nếu bàn về thực lực, tóc đuôi ngựa còn cao hơn Anh Lạc mấy bậc.
Sỡ dĩ nói như vậy là vì những lần giao thủ trước đây, Anh Lạc vẫn luôn thua hắn ta, không hề thắng được một ván nào.
Nhưng mà mới không gặp mấy ngày mà kết quả đã nghịch chuyển, Kiếm Hào thảm bại ở trong tay Anh Lạc.
Ánh mắt Anh Lạc quét qua một vòng, thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong đáy mắt.
Hai thanh đao của Lạc Anh bắt đầu có biến hóa, một thanh có những tia chớp màu trắng vờn quanh, thanh còn lại thì toát ra vô số ngọn lửa đỏ rực.
Hai thanh thần binh đan chéo nhau, ngọn lửa và sấm sét va chạm, Anh Lạc từ trên trời rơi xuống, giống hệt như một nữ võ thần.
Tốc độ của lôi kiếm nhanh đến mức không tài nào bắt giữ được, hỏa kiếm thì cuồng bạo như núi lửa sắp phun trào, thế tấn công mãnh liệt không thể kháng cự.
Lôi hỏa kết hợp, không thể địch nổi.
Tóc đuôi ngựa nam còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt hắn đã tràn đầy hình ảnh của sấm sét và lửa đỏ, hai thứ này trở thành màu sắc cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên thế gian này.
Anh Lạc đứng bên cạnh thi thể của Kiếm Hào, trên mặt không vui không buồn.
Nếu là lúc trước, muốn vượt qua loại cường giả thành danh đã lâu như Kiếm Hào, cho dù cô có là thiên tài kiếm đạo thì ít nhất cũng phải mất sáu, bảy năm.
Nhưng mà hiện tại đã khác, cô có thể chém chết hắn ta dễ như trở bàn tay.
Anh Lạc có lòng tin cực kỳ, đừng nói là một cái Kiếm Hào, cho dù tới thêm một trăm tên như vậy thì cô vẫn có thể giải quyết dễ dàng.
Mọi việc đều nhờ vào Chu Dương, nếu không có anh ấy thì hiện tại mình vẫn là một con côn trùng nhỏ bé.
Các võ sĩ còn lại nhìn về phía Anh Lạc, ánh mắt vừa giận vừa sợ, cuối cùng cả đám đưa mắt nhìn sang Chu Dương.
Trước kia thì thực lực của Anh Lạc vẫn tương đương với bọn họ, hiện tại cô ta lại có thể nắm giữ lực lượng của sấm sét và lửa, đồ sát Kiếm Hào đệ nhất, cái này tuyệt đối là do sự giúp đỡ của người đàn ông kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận