Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 165: Chết Cũng Không Hối Cải, Hắc Ám Chi Tử, Tao Đến Đây!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Ngắn ngủi hơn nửa tháng, số người chết trong tay các ả đã vượt qua năm mươi.
Nhớ tới hình ảnh nhìn thấy trong trí nhớ của những người phụ nữ này, ngay cả Chu Dương cũng không khỏi muốn nôn mửa.
Mặc dù Chu Dương đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra ở tận thế, nhưng anh lại không nghĩ rằng lần đầu tiên nhìn thấy chuyện này lại là do một đám đàn bà cầm đầu.
Không thể không nói, bề ngoài những người phụ nữ này quá có tính lừa gạt, người ngoài hết chín trên mười sẽ bị che đậy bởi vẻ ngoài này, sau đó dễ dàng bị các ả ra tay sát hại.
Họ coi những người phụ nữ này là con cừu nhỏ, nào ngờ mình mới là con mồi.
Sau khi chứng kiến thực lực kinh người của Chu Dương và những người phụ nữ của anh ta, họ không còn dám sinh ra một chút lòng phản kháng. Biện pháp duy nhất để sống tiếp chính là cầu xin Chu Dương tha thứ.
Trên mặt Trang Vũ Tình khó nén sự chán ghét, cô vốn dĩ cho rằng những người phụ nữ này đáng giá đồng tình, đến khi Chu Dương vạch trần gương mặt thật sự của họ, lúc này cô mới phát hiện các ả ghê tởm đến mức nào.
Ngay cả một số động vật cũng sẽ không ăn đồng loại của mình!
Họ không xứng đáng làm người!
Hồ Hiểu Dung là y tá, xem như thường thấy sinh tử, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này thì cô vẫn không nhịn được đứng ra nói thay cho những người đã chết oan uổng kia.
Mấy người phụ nữ kia còn muốn nói thêm cái gì, nhưng Chu Dương đã lười phải nghe tiếp.
Từ thời khắc mà các ả muốn xuống tay với mình thì Chu Dương đã sớm phán định cái chết cho họ.
Chu Dương nhìn đám người của Thôn Quả Phụ, cười nói.
???
Người đã chết còn muốn tụi này giải thích như thế nào?
Lẽ nào tên này muốn bỏ qua cho chúng ta?
Người của Thôn Quả Phụ âm thầm vui vẻ.
Hối cải?
Đầu năm nay, chỉ cần có thể sống được thì ăn thịt người có làm sao!
Cùng lắm thì rời khỏi nơi này, tìm một đỉnh núi khác, đông sơn tái khởi.
Có một số việc chỉ có không lần và vô số lần, chỉ cần mở đầu thì sẽ vĩnh viễn không khả năng cứu vãn.
Ăn thịt người cũng giống như vậy.
Một người phụ nữ lấy can đảm hỏi Chu Dương.
Chu Dương lạnh lùng nói một câu.
Đừng nói cái tên này là người bệnh tâm thần nha!
Bệnh tâm thần không đáng sợ, đáng sợ là bệnh tâm thần nắm giữ lực lượng kinh khủng.
Sắc mặt Chu Dương lạnh xuống, trong lòng mọi người cũng trở nên lạnh lẽo.
Đậu xanh!
Cái tên này quả nhiên là có thuật đọc suy nghĩ!
Như vậy thì chẳng phải những gì họ suy nghĩ đã bị Chu Dương biết hết rồi?!
Nhìn thấy loại tình huống này, mấy người phụ nữ kia lập tức chạy trốn không chút nghĩ ngợi.
Chạy nhanh một chút còn có thể cách xa thật xa tên ác ma này!
Có điều họ chạy chưa được bao lâu thì mặt đất bỗng dưng chấn động, sau đó rách ra một khe nứt to lớn. Người của Thôn Quả Phụ chưa dự liệu được loại biến cố này, từng người lần lượt rơi xuống cái hố to kia.
Từng cỗ thi hài cũng rơi vào cái hố to đó, lăn xuống bên cạnh đám phụ nữ, đầu lâu và khung xương trắng hếu nhìn thấy rợn người.
Hốc mắt trống rỗng tựa như là vong hồn đã chết nhìn chằm chằm vào các ả.
Cả đám bị dọa sợ tới mức đều trốn vào một góc, kêu gào tê tâm liệt phế:
Họ biết Chu Dương sẽ không bỏ qua mình, cho nên tức giận mắng to.
Chu Dương không thèm để ý tới đám người này, kẽ hở trên mặt đất chậm rãi khép lại, dần dần khôi phục như lúc ban đầu.
Họ cuộc sống chung một chỗ lâu rồi thì chắc chắn sẽ tha thứ cho nhau.
Chu Dương phủi tay một, chuyện đã được giải quyết hoàn mỹ.
Đoàn người lại ngồi lên xe, tiếp tục khởi hành đi về phía trước.
Miêu Nữ Dương Tuyết Mạn tiến lại gần Chu Dương, cô hơi hốt hoảng nhìn về phía phương xa.
Chu Dương ôm Dương Tuyết Mạn, cười híp mắt nhìn ra xa.
Cách đó mấy chục dặm là khu vực bị bao phủ bởi một đoàn hắc khí cực kỳ khổng lồ. Hắc khí ngưng tụ thành từng cánh tay như là xúc tua của bạch tuộc, chúng nó vùng vẫy khắp nơi, giống như là yêu ma hiện thế, vô cùng khủng bố.
Khoảng cách càng gần thì càng có thể cảm nhận được một cỗ đè nén và áp lực giống như là bão tố sắp buông xuống.
Trong mắt Chu Dương lóe ra ánh sáng màu vàng kim, ánh mắt sắc bén vô cùng, giống như có thể xuyên thủng tất cả.
Hắc khí phun trào nơi xa vô pháp ảnh hưởng với Chu Dương, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một đôi đồng tử dọc màu tối treo giữa không trung, bên trong phản chiếu hình ảnh của Batmobile.
Không những Chu Dương phát hiện Hắc Ám Chi Tử mà Hắc Ám Chi Tử cũng đồng dạng tìm được Chu Dương.
Đương nhiên, đây là bởi vì Chu Dương không sử dụng căn phòng che giấu, nếu không thì anh hoàn toàn có thể lặng lẽ tiến tới sau đó một chiêu xử lý lão già Hắc Ám Chi Tử này.
Chu Dương không làm vậy, cũng không cần phải phiền toái như thế.
Anh rõ ràng có thực lực siêu cường, không sợ hãi tất cả khiêu chiến, tự nhiên không cần thiết sợ cái tên Hắc Ám Chi Tử gì gì đó.
Trái lại, tên sợ hãi nên là Hắc Ám Chi Tử mới đúng.
Hy vọng cái tên này không bị dọa sợ đến chạy mất.
Batmobile tăng tốc lao thẳng vào bóng tối.
Hắc Ám Chi Tử, tao đến đây!
Mày đã rửa cổ sạch sẽ chưa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận