Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 495: Thỏ Thố dễ thương như vậy, tất nhiên phải đem kho rồi

“Được thôi! Cứ để cho bọn họ tới!”
Ánh mắt Chu Dương đánh giá chung quanh, không nhìn thấy tung tích của Ngọc, việc này khiến hắn nghi ngờ một lúc, nàng và Ngọc không phải như hình với bóng sao?
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng đang chuẩn bị đóng cửa, nghe thấy lời của Chu Dương, trong mắt thoáng qua vẻ cảnh giác.
“Thố Lạt đáng yêu như vậy, đương nhiên là muốn đem kho rồi!”
Dù nói như vậy, nhưng Chu Dương chắc chắn sẽ không đành lòng làm như thế.
Bản thân không nỡ! Ấn tượng khắc sâu, cả đời đều không thể quên được.
Đây là cửa ải thứ nhất.
Phần lớn đàn ông đều thất bại ở cửa ải này.
Nói chuyện chưa tới ba câu, đối phương muốn bỏ đi, ngươi muốn cho thấy vẻ phong độ lịch sự, đương nhiên phải khoác lác rồi.
Lại có ai mà nhớ một nam nhân nói chuyện với mình không quá ba câu? Hay là ngươi chỉ trông mong như vậy là đã có thể bước vào trái tim của nàng? Cho dù ngươi cố gắng thêm mấy lần nữa, kết quả cũng sẽ không thể có biến chuyển quá lớn.
Chầm chậm thì sao?
Dùng chân tình để cảm hóa nàng? Có tác dụng không? Ngô Cương chính là tấm gương rõ nhất.
Ngươi cho rằng trên thế gian chỉ có mỗi mình Ngô Cương si tình như vậy đối với nàng thôi sao? Kết quả của bọn họ vẫn thất bại! Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Chu Dương sẽ không làm một con cẩu như thế.
“Quảng Hàn tiên tử, ngươi không sao chứ!”
Bên ngoài truyền đến những tiếng kêu gào, giọng nói dẫn đầu chính là Ngô Cương.
Nàng làm như vậy cũng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng.
Nói thật lòng, nàng bị giam cầm tại cung Quảng Hàn, không được rời khỏi đây.
Tuy chỉ là sai lầm nhỏ, không đến mức náo động tới Thiên đình.
Lần này nàng bảo vệ hắn, hắn giúp mình tìm ra Ngọc, giao dịch này rất công bằng.
Nếu đổi thành tiên nhân khác, mười phần thì có tám chín phần là phải nợ một ân tình.
Nợ ân tình chưa bao giờ là điều Hằng Nga mong muốn.
Dù sao thì số lần Ngọc lén đi ra ngoài quá nhiều, lần nào cũng phải tìm người giúp đỡ, nàng lại nợ thêm bao nhiêu ân tình.
n tình nợ nhiều rồi, cuối cùng sẽ không tránh khỏi dây dưa.
“Hằng Nga, ngươi không sao chứ!”
“Tên khốn kia không làm gì ngươi chứ?”
“Quảng Hàn tiên tử xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đòi lại lẽ phải cho ngươi, cam đoan không để cho kẻ ác chạy mất!”
“Người này lại dám làm chuyện xấu trên địa bàn Thiên giới chúng ta, đúng là không coi chúng ta ra gì!”
Giọng nói của Lý Tịnh và Na Tra đồng thời truyền đến, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ.
“Không sao, kẻ xấu xa kia đã đi rồi.” Hằng Nga đưa một ánh mắt ra hiệu không cần lên tiếng cho Chu Dương, sau đó lớn tiếng nói cho người phía bên ngoài nghe.
Nghe thấy Hằng Nga không có chuyện gì, tiên nhân của Thiên Đình thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhất là Ngô Cương, hắn thở dài:” Hằng Nga tiên tử, ngươi không bị thương chứ?”
“Ta không sao, tất cả mọi người giải tán đi!”
Nàng hướng về phía bên ngoài hờ hững nói.
Lý Tịnh cùng Na Tra và mọi người ở Thiên Đình nghe được câu này, gật đầu một cái, rồi dẫn thiên binh đi khỏi.
Chỉ có Ngô Cương không yên tâm, hướng về phía bên trong hỏi lớn: “Quảng Hàn tiên tử, có thể ra gặp ta một chút không?”
“Không nhìn thấy ngươi, ta không yên tâm!”
“Nếu ngươi không bị lưu manh bắt cóc, xin ngươi ra gặp một lần!”
Lý Tịnh và Na Tra nghe được câu này, cũng không đi nữa, yên lặng đứng đợi.
Xác nhận một chút cũng không sao, nếu không lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ khó mà chối tội.
“Ngươi ở yên trong này cho ta, tìm một chỗ ẩn núp đi!” Nàng dùng truyền âm, nói với Chu Dương.
Nàng nói xong, mở ra một khe hẹp ở cửa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Ta không sao, mọi người không cần lo lắng!” Lý Tịnh lấy Kính Chiếu Yêu ra, chiếu về phía Hằng Nga, tất cả bình thường.
Hắn quay đầu nói với Ngô Cương:
“Tất cả đều bình thường.”
Ánh mắt Ngô Cương lộ ra ý cảm kích, hắn quay về phía ba người Lý Tịnh, Na Tra cảm ơn: “Cám ơn các ngươi đã ra tay giúp đỡ, Ngô Cương không bao giờ quên.”
Lý Tịnh, Na Tra và mọi người đều cảm thấy rất quái dị.
Bọn họ đã biết từ sớm Ngô Cương vô cùng si mê Hằng Nga, có điều không nghĩ đến hắn lại ngu xuẩn tới mức này.
Nhưng mà, dựa vào năng lực của hắn, cả đời này chắc chắn hắn cũng không thể có được Hằng Nga.
Si tình? Si tình là có thể khiến người ta thích ngươi sao? Không, si tình nhiều nhất cũng chỉ khiến ngươi làm hiệp sĩ đổ vỏ cho người ta mà thôi.
Muốn làm người khác cảm động? Hơi hoang tưởng rồi.
Tình yêu chân chính trước giờ đều không phải xuất phát từ cảm động.
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì? Mọi người có cảm giác bị lật đổ hoàn toàn .
Ánh mắt Lý Tịnh, Na Tra và các tiên nhân nhìn về nàng hoàn toàn thay đổi, vỡ mộng với thần tượng.
“Tên khốn nhà ngươi, ai cho ngươi ra ngoài?”
“Ta không phải đã nói là ở yên bên trong sao?”
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, Hằng Nga không nhịn được cảm giác thấy bị thiệt thòi.
“Đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi!”
Chu Dương hừ một tiếng khinh bỉ, bước đến trước mặt Ngô Cương, vả mạnh hai cái tát vào mặt hắn.
Mấy chục cái răng bay ra ngoài, nháy mắt hai bên gò má Ngô Cương sưng lên như một cái đầu heo.
“Hai cái tát này coi như là lợi nhuận!”
Ngô Cương hầu như tức điên lên, tên này quá ác độc!
“Ta muốn giết ngươi!” Ngô Cương muốn đánh trả, nhưng mà, bản thân lại chỉ có thể đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Tại sao lại như vậy? Trong lòng Ngô Cương kinh hãi muốn chết.
Tốt cuộc ta bị làm sao? Vì sao không thể nhúc nhích? Lửa giận trong mắt Ngô Cương phun trào, hắn đã không thể chỉ huy thân thể mình được nữa.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta!”
“Muốn đánh ta, đánh đi!”
“Ta đưa mặt cho ngươi đánh nè! Có gan thì đánh đi!” Nói xong, Chu Dương thật sự đưa mặt đến trước mặt Ngô Cương, dáng vẻ khiêu khích ngươi mau đến đánh ta đi.
Dáng vẻ đó quả thực không có ai có thể nhịn được! Huống chi, còn đưa mặt đến trước Ngô Cương, đừng nói Ngô Cương, ngay cả Hằng Nga nhìn thấy còn muốn đi qua thay Ngô Cương giáo huấn Chu Dương một trận.
Tên khốn đáng chết này! Chỉ một câu nói là đã hoàn toàn hủy đi sự trong sạch của mình! Sau này, còn mặt mũi nào gặp người ta đây! Đương nhiên, phần lớn thời gian đều sẽ không gặp ai cả...
Ngô Cương rất muốn động thủ, đời hắn cho tới giờ chưa từng thù hận người nào như vậy.
Chu Dương rất vinh hạnh trở thành người đầu tiên.
Thậm chí còn vượt qua cả Tiên đã từng chế giễu hắn trước đây.
Lời của Tiên kia tuy rằng rất đáng ghét, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khiến cho hắn tức giận một chút, nhưng vẫn có thể hồi phục lại, giữ lại thái độ trung thành.
Chu Dương thì hay lắm, trực tiếp đạp đổ mâm của hắn, sau này sao có thể thêm được? Ai có thể nhịn được chứ?
Hắn muốn động thủ với Chu Dương, nhưng chẳng biết tại sao, bản thân lại bị cố định tại chỗ, không cách nào nhúc nhích, một đầu ngón tay còn không động đậy được, nói gì tới đánh người.
Ngô Cương chỉ có thể sử dụng cách cuối cùng: Trừng mắt nhìn người ta!
“Ta rất thích cái dáng vẻ muốn đánh người mà lại không thể làm gì của ngươi.”
Chu Dương giễu cợt nói về phía Ngô Cương.
“Phiền mấy vị tiên nhân Thiên Đình này bắt hắn lại, phải trái thế nào, Thiên Đế tự có phán quyết!”
Lý Tịnh và Na Tra gật đầu đồng ý: “Các ngươi đều có lý, vậy thì cùng chúng ta đến gặp Thiên Đế, tin rằng Thiên Đế chắc chắn sẽ cho hai người một câu trả lời hợp lý!”
Chu Dương nghe được câu này không nén nổi cười rộ lên, không biết Thiên Đế nhìn thấy mình rồi sẽ có vẻ mặt gì?
Hắn rất kỳ vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận