Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 211: Không, Chúng Ta Thuận Đường, Ông Sẽ Thay Đổi Chủ Ý! Sự Khỏa Nghiệm To Lớn Cho Kho Lương (2)

Lúc này tất cả mọi người đều không bình tĩnh nổi, rất nhiều người lùi về phía sau thuyền trưởng Listeria, giống như là đang nói: Ông là lão đại trên thuyền này, chuyện này giao cho ông xử lý ha.
Dù sao thì cũng phải có người gánh trách nhiệm.
Thuyền trưởng Listeria hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ, ai bảo anh là người đứng đầu trên thuyền này đầu.
Nếu như chọc đối phương phát bực sau đó cho thuyền bọn họ một mồi lửa, lúc đó bọn họ mới là thật sự khóc.
Batmobile chạy như điên trên biển, trong nháy mắt biến mất rồi lại xuất hiện ở trên du thuyền, Trình Khả Nhi còn cầm một thanh trường kiếm đang bốc lửa, nói thật là cảnh tượng quá mức quỷ dị, không có thứ gì là không chứng minh đám người này không phải là người bình thường.
Anh lúng túng nói một câu mở đầu sau đó lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn mấy người phụ nữ bên cạnh Chu Dương một giây nào.
Những người phụ nữ này quá xinh đẹp, chỉ cần là đàn ông thì chắc chắn sẽ không kìm lòng nhìn lâu mấy giây.
Miêu Linh Nhi chống nạnh hai bên, hết sức bất mãn đối với tiếng xưng hô này.
Mấy người đã từng nhìn thấy ác linh xinh đẹp và đáng yêu như vậy bao giờ chưa?
╭ (▽д▽# )╮
Anh dè đặt châm chước nói, rất sợ chọc trúng điểm nào đó làm tức giận đoàn người của Chu Dương.
Viên Thanh Tuyết không thèm để ý mà nói một câu.
Thuyền trưởng Listeria đánh bạo ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Dương và những người khác không giống như là ác linh trong truyền thuyết, lúc này mới thở dài một hơi.
Có lẽ bọn họ là đang nói sự thật, với loại tài năng và bản lĩnh như thần này, tiêu diệt ác linh không phải là việc làm người ta khó tiếp nhận.
???
Chỉ là qua đây để hỏi cho đường thôi?
Vậy các người gióng trống khua chiêng như vậy để làm gì hả?
Tôi còn tưởng rằng yêu ma tái hiện nhân gian đấy?
Xuất hiện từ Đảo ác linh, hết thuyền chìm rồi Batmobile chạy trên biển, thử hỏi ai mà không sợ?
Thuyền trưởng Listeria chỉ mong nhóm người của Chu Dương nhanh chóng rời khỏi con thuyền này, anh vội vàng đưa bản đồ hàng hải cho Chu Dương.
Chỉ cần bầy sát tinh này có thể sớm rời khỏi nơi này, mọi việc dễ nói.
Chu Dương chỉ cần nhìn thoáng qua là đã ghi nhớ toàn bộ nội dung bản đồ, cho nên anh không có tiếp bản đồ mà thuyền trưởng đưa, chỉ mở miệng hỏi một câu.
Trong lòng thuyền trưởng Listeria thật lạnh, anh cân nhắc một chút rồi nói:
Thức ăn trên du thuyền được chuẩn bị sung túc, đủ một thuyền chưa đến một trăm người ăn được rất lâu, lại thêm phần lớn thời gian thuyền đều ở trạng thái tiết kiệm xăng, cho nên vẫn còn có thể duy trì một đoạn thời gian nữa.
Những lời này cũng đang biểu thị cho Chu Dương rằng: Tụi này không có thuận đường nha, mấy người đã nhận được tin tức hữu dụng rồi thì mau chóng rời khỏi đây đi.
Chu Dương còn ở trên thuyền giây nào thì bọn họ đều cảm giác cổ mình lành lạnh, cảm giác như lá gan muốn rời khỏi thân thể.
Trong khoảng thời gian này, chúng nữ đã chơi chán trò đóng băng mặt biển, năng lượng lãng phí không phải một con số nhỏ.
Nếu lần này gặp được chiếc du thuyền này, không bằng lên thuyền thuận theo gió mà đi, tránh cho lãng phí tâm lực.
Thuyền trưởng Listeria cũng sắp khóc, đại ca à, chẳng lẽ đại ca nghe không hiểu ý của tôi sao?
Tụi này không có cùng đường với mấy người a…..
Trình Khả Nhi vẫn còn nắm Ngân Nguyệt Trảm Long Kiếm đang bốc cháy hừng hực, cô bước tới gần thuyền trưởng Listeria, nhiệt độ nóng bỏng đến mức tóc anh xoăn lại, còn mơ hồ truyền đến một cỗ mùi khét.
Chu Dương chưa bao giờ thích làm người khác khó chịu, anh càng yêu thích lấy đức thu phục người.
Chiếc du thuyền này vốn dĩ là đi Hàn Quốc tiếp tế một chút xăng dầu, chỉ là nghe thấy đoàn người của Chu Dương muốn đi Hàn Quốc cho nên mới thay đổi chủ ý.
Xem đi, Chu Dương anh là người có trái tim khéo léo, hiểu lòng người cỡ nào.
Ngay sau đó hai người đạt thành hợp tác thân thiết, thuyền trưởng nguyện ý chở nhóm của Chu Dương tới Hàn Quốc, nhân tiện còn cung cấp thức ăn và nước uống cho mọi người.
Đám người này thật sự là quá tốt, làm cho Chu Dương đều có chút ngượng ngùng.
Người khác đưa thức ăn tới cửa, làm sao mà Chu Dương có thể cự tuyệt được chứ?
Nói thế nào thì đây cũng là một loại biểu thị lòng tốt của người ta.
Đây đã là lần thứ hai mươi bảy đầu bếp đưa thức ăn vào phòng của Chu Dương, vẻ mặt bất đắc dĩ cực kỳ.
Đương nhiên, người tiêu hao lương thực nhiều nhất trong nhóm Chu Dương dĩ nhiên là Nhị Ngốc, lượng cơm của cô nàng tương đương với năm trăm người trưởng thành.
Vốn dĩ thuyền trưởng Listeria muốn dùng thức ăn để lấy lòng Chu Dương, nói không chừng có thể lăn lộn cho quen mặt, ít nhất có thêm vài phần tình cảm, mọi người có thể bình an vô sự.
Không ngờ lại vác đá đập lên chân mình.
Hiện tại anh chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, không thể tố khổ với ai được.
Đây là một sự khảo nghiệm to lớn về kho lương của bọn anh.
Không thể kéo dài được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận