Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 504: Cánh Đại Bằng điểu dâng tới cửa! Bỏ đao xuống, lập địa thành Phật?

“Loài người to gan, lại dám đến địa bàn của bọn ta để làm loạn!”
“Đại ca, ngươi yên tâm, chỉ cần có ta đến thì sẽ không có ai có thể động đến đại ca!” Đại Bằng Điểu to lớn từ trên sải cánh xuống, đưa ra lời bảo đảm chắc chắn.
Nhưng mà, Chu Dương vung tay lên chặt đao xuống, lại chém đứt một cái đầu mà nó vừa mọc ra.
Đại Bằng Điểu suýt chút nữa thì tức nổ phổi.
Đây đúng là mất mặt, mất đến không còn gì nữa.
Thực lực đạt đến cảnh giới này của nó, sống được phải dựa vào cái mặt.
Thế mà hôm nay lại bị mất mặt như vậy, Đại Bằng Điểu không thể nào chịu được.
Dù gì Đại Bằng Điểu cũng có tiếng là hung dữ và dũng mãnh.
Nhìn vào đoạn đường đi lấy kinh trong Tây Du Ký, nó cũng là một trong những yêu quái mạnh nhất.
Thậm chí đến cả Phật tổ Như Lai cùng từng bị hắn nuốt vào bụng.
Chu Dương chỉ là nhìn liếc qua Đại Bằng Điểu, rồi lại mỉm cười với thỏ ngọc.
“Ngươi xem, không phải cánh Đại Bằng Điểu này đã tự dâng đến cửa rồi sao?” Dường như để chứng minh lời nói của Chu Dương, mặt đất rung chuyển, thanh âm phát ra từ xa lại dần đến gần.
Đó là một con voi to màu trắng, trên đường đến đã làm đổ vô số cây cối. Nó giống như một con bò đực hung hãn cứ thế lao vào mà không có bất kỳ sự kiêng kị nào.
Bạch Tượng Vương cũng đã đến rồi!
Ba người đứng đầu đã tụ họp trên Đà Lĩnh.
“Đã đến đủ chưa?”
“Vậy bắt đầu ăn thôi!”
Đại Bằng Điểu và Bạch Tượng Vương lạnh lùng hừ một tiếng, hai con quái vật to xác lao về phía Chu Dương.
“Loài người kiêu ngạo kia!”
“Đi chết cho ta!”
Trong số đó, Đại Bằng Điểu là con có tốc độ nhanh nhất, được mệnh danh là nhanh nhất thế giới, những kẻ nhàn rỗi khác thậm chí không thể bắt kịp được bóng dáng của hắn.
Hắn như những ảo ảnh của ánh sáng xông đến Chu Dương.
“Vậy thì ăn thịt của Đại Bằng Điểu trước thôi! ” Chu Dương tùy tiện đưa tay ra đã tóm được hai cái cánh của Đại Bằng Điểu.
Có vẻ như Đại Bằng Điểu đã chủ động gửi đôi cánh của mình đến trước mặt Chu Dương.
Trên đôi cánh Kim quang ngưng tụ lại, tụ lại nhưng không rời, sở hữu sự sắc bén có thể cắt đứt mọi thứ.
Đối với Chu Dương, chuyện này căn bản không có tí tác dụng nào.
Kim quang đó chém lên tay của Chu Dương, vậy mà da của hắn cũng không bị xước tí nào.
Nói đúng hơn là, đến cả một chút vết tích cũng không để lại trên tay hắn.
“Làm sao có thể như vậy được?” Con ngươi của Đại Bằng Điểu như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
Mọi chỗ đôi cánh của nó có Canh kim chi lực, và trạng thái này còn được gọi là Đại Bằng Điểu cánh vàng.
Từ trước đến giờ đều không sử dụng, có thể thấy hắn coi trọng Chu Dương như thế nào.
Không thể ngờ được Chu Dương có thể đáng sợ đến mức độ này.
“A!”
Ngay sau đó, hai đôi cánh vàng trực tiếp bị Chu Dương xé ra.
Chu Dương cười phá lên nói:
“Hai cánh chim đến đây trước rồi, tí nữa làm món cánh gà Coca trước.”
Ánh mắt của Đại Bằng Điểu ánh lên sự hung tợn, hắn phải để cho thằng nhóc không biết sống chết này nếm thử nỗi đau khổ lớn nhất trên thế gian này.
Hắn cúi đầu mạnh, mỏ nó nhắm vào Chu Dương.
Trái ngược với cánh, mỏ mới là vũ khí có lực mạnh nhất của hắn.
Ngay cả đến chiếc vảy cứng nhất của rồng cũng không thể nào ngăn cản đòn tấn công của nó, chỉ có thể trở thành món ăn.
Mỏ chim giáng xuống, cũng không biết đó là sự kiêu ngạo của con người hay là lý do khác, nhưng hắn không né tránh.
Mắt Đại Bằng Điểu hiện lên vẻ vui mừng.
Thế nhưng, mắt nó rất nhanh đã bắt đầu cứng lại.
Bởi vì kết quả vẫn giống như trước, vũ khí lợi hại nhất của mình thế mà không có tư cách để phá vỡ phòng ngự của đối phương… Bây giờ Đại Bằng Điểu hoàn toàn bị sốc, bởi vì nó biết mình đã khiêu khích vào người mà nó không thể động đến được.
“Giờ ngươi có thể chết mà không hối hận nữa rồi nhỉ?” Chu Dương cười rạng rỡ, nhưng trong mắt của Đại Bằng Điểu lại đáng sợ vô cùng.
Quái vật này từ đâu đến? Thực lực cũng quá đáng sợ rồi! Phải biết rằng ngay cả thân thể kim can bất phàm của Phật môn cũng không thể chặn được đội của hắn.
Về phần Bạch Tượng Vương, hắn đã sớm bị dọa đến đái cả ra quần rồi, thấy tình thế không ổn, hắn liền liều mạng bỏ trốn.
Phịch! Một cái vỗ từ trên không giáng xuống đã làm cho Bạch Tương Vương biến thành đống thịt nhão nhoét.
Thịt của Bạch Tượng Vương ăn với mì gói, không cần quá hoàn chỉnh, thẳng tay tiêu diệt là đúng rồi.
Ba tên ở Sư Đà Lĩnh này cũng không phải thứ tốt lành gì, chúng đã giết chết không biết bao nhiêu sinh linh.
“Đừng giết ta, Phật Tổ Như Lai là... Đại Bằng Điểu sợ hãi đến ngớ người. Đến lúc này thì chỉ có thể trốn sau kẻ khác, hi vọng đối phương biết khó mà lui.”
Phật Tổ Như Lai thân là người đứng đầu của tôn giáo phương tây, dù có là ai đi chăng nữa cũng phải nể mặt mấy phần.
Có thể nói, cái tên này chính là một cái tên có uy tín.
Chỉ cần nói ra cái tên này, cái mạng nhỏ liền có thể giữ được.
Đương nhiên nếu đổi lại là người khác thì có thể sẽ nể mặt Phật tổ Như Lai mấy phần.
Dù gì đối phương cũng là người đứng đầu trong tôn giáo phương Tây, nói không chừng còn có thể quen biết.
Nhưng chắc chắn trong số đó không có Chu Dương.
Đặc biệt khi hắn ta đã thuận tay đánh chết Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn thì lại càng rõ ràng hơn.
Tổ tông của tổ tông các ngươi cũng đều bị ta đánh chết rồi, ngươi còn muốn ta giữ thể diện cho tổ tông của ngươi sao? Chẳng nhẽ thể diện của Phật tổ Như Lai còn hơn cả thể diện của hai vị thánh nhân Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn sao?
Hắn suýt nữa thì phát điên lên!
“Nói như vậy thì là do Như Lai không quản giáo chặt chẽ, để các ngươi xuống hạ giới làm chuyện ác sao? Sau đó, các ngươi lại bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật ư?”
Chu Dương ghét nhất là câu: “Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật ” mà Phật đã dạy.
Không biết có bao nhiêu người trước khi gia nhập vào Phật giáo đã giết người, làm ra vô số chuyện xấu.
Ví dụ Đại Bằng Điểu này, nuốt cả một quốc gia, làm cho không biết bao nhiêu người bị thương và tử vong.
Chẳng nhẽ vì hắn đã bỏ đao xuống thì có thể quên hết những chuyện xấu trước đây của hắn sao? Chẳng nhẽ mạng người lại không phải mạng, lại coi như cỏ rác ư? Điều khiến Chu Dương thấy buồn nôn nhất là bọn chúng luôn đề cao lòng nhân từ nhưng lại thả quái vật đi làm chuyện xấu.
Cùng lúc đó, bọn họ vẫn đang phát ra tín hiệu.
Chỉ khi tin tưởng vào tôn giáo phương Tây thì mới có thể bình an vô sự.
Như Đại Bằng Điểu này đã giết vô số người như vậy nhưng về với Phật giáo thì có thể coi như không còn chuyện gì nữa sao? Chẳng nhẽ những người chết đi này đều chết một cách vô ích sao? Nói cách khó nghe hơn thì có giết nó trăm lần thì cũng không đủ.
Nếu như không gặp phải cái thứ này thì thôi, nếu đã đụng phải nòng súng của chính mình thì chắc chắn không thể nào bỏ qua được.
“Ta tuyệt đối không chiều mấy tật xấu của các ngươi đâu!”
“Hôm nay ta sẽ làm một người tốt, thay trời hành đạo, ăn sạch cánh của các ngươi!”
“Đúng rồi, mau mọc cánh đi!”
“Còn ngươi nữa, mau mọc thêm cái đầu đi!”
Đại Bằng Điểu không phục, bị Chu Dương thẳng tay chặt bỏ đầu.
“A di đà phật, thí chủ, mong thí chủ thủ hạ lưu tình, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật!” Người đến chính là Văn Thù Bồ Tát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận