Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 226: Lâm Duyện Nhi Hồi Báo, Quần Lót Nguyên Vị

Lâm Duyện Nhi cẩn thận quan sát khuôn mặt của Chu Dương, rõ ràng đối phương có một khuôn mặt người Trung Quốc, ngũ quan thâm thúy, tướng mạo soái khí, còn có một cỗ dương cương chi khí không giống với tiểu thịt tươi.
Là một người đàn ông rất tuấn tú, đặc biệt là anh ta còn nắm giữ thực lực cường đại như vậy.
Rốt cuộc thì Lâm Duyện Nhi đã minh bạch tại sao đối phương lại có nhiều cô gái xinh đẹp đi theo như vậy.
Từ xưa tới nay, bên cạnh cường giả chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Đặc biệt là tại tận thế, đàn ông như vậy lại càng dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác an toàn.
Chu Dương cười tủm tỉm nhìn Lâm Duyện Nhi, cô vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương.
Lâm Duyện Nhi có chút sợ hãi Chu Dương, cô chỉ vào một căn nhà cách đó không xa, muốn vào bên trong thay quần áo.
Giọng nói của Chu Dương rất bá đạo, lộ ra ngữ khí không cho cự tuyệt.
Nếu cho phép Lâm Duyện Nhi đi nơi khác thay đồ, như vậy chẳng phải là mình sẽ thiếu rất nhiều thú vui?
Nếu dám dùng vật này trao đổi, cô nàng nên sớm có chuẩn bị tâm lý.
Gương mặt Lâm Duyện Nhi đỏ bừng vì thẹn thùng, dường như muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Chu Dương nhìn về một hướng, cách đó không xa đang có người cầm ống nhòm nhìn lén bên này.
Vận khí hôm nay của Tống Hiến Nhạc không tệ, anh đã lấy được rất nhiều thức ăn, đủ để ăn no rất nhiều ngày.
Đang lúc ăn ngon thì anh lại nghe thấy có động tĩnh bên ngoài.
Lâm Duyện Nhi!
Không ngờ anh lại nhìn thấy đại minh tinh, tại sao cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân lại không rơi ở trên đầu mình chứ?
Không, phải nói là tại sao mình không có phát hiện cô ta sớm hơn!
Bằng không anh cũng phải ra tay.
Mặc dù không thể nào có được Lâm Duyện Nhi, nhưng mà có thể nhìn lén đối phương thay quần áo cũng là không tồi.
Nhưng mà thông qua ống nhòm, Tống Hiến Nhạc nhìn thấy tên người Trung kia đang vẫy vẫy tay về phía mình, anh không khỏi nhớ tới cảnh tượng chết thảm của hai tên kia.
Không cho anh có cơ hội phản ứng, trong đầu Tống Hiến Nhạc giống như có thứ gì chui vào.
Ầm!
Đầu Tống Hiến Nhạc nổ tung, giống như dưa hấu tan vỡ, những thứ màu đỏ trắng văng đầy nhà.
Không lâu lắm, Lâm Duyện Nhi ngượng ngùng cởi quần lót ra, tìm ra một cây bút rồi ký nghệ danh của mình lên đó, sau đó cúi đầu đưa anh chàng Trung Quốc xa lạ trước mặt này.
Chu Dương nhận lấy quần lót nguyên vị Lâm Duyện Nhi đưa, nụ cười trên mặt anh rất rực rỡ. Lâm Duyện Nhi nhìn thấy Chu Dương cười như vậy bị dọa sợ không nhẹ, mặt càng đỏ hơn.
Lâm Duyện Nhi có chút bất an nhìn Chu Dương.
Lâm Duyện Nhi đã chứng kiến lực lượng cường đại của Chu Dương, nói không động lòng là giả, đây là một cái cơ hội rất tốt.
Cơ hội thay đổi số phận của bản thân!
Nếu như cô đáp ứng người đàn ông này, như vậy thì sẽ không phải sống lo lắng đề phòng ở tận thế nữa.
Nếu không lần sau gặp lại loại chuyện này, lại có ai có thể cứu cô đây?
Thức ăn ở gần đây đã bị vơ vét không còn gì, muốn tìm một chút thức ăn đã khó càng thêm khó.
Một mình cô có thể chống đỡ bao lâu?
Chẳng may Zombie ngóc đầu trở lại thì làm sao bây giờ?
Nếu như người đàn ông Trung Quốc này có thể bảo hộ nhiều người phụ nữ như vậy, lại thêm một người nữa hẳn là sẽ không thành vấn đề.
Đây là cơ hội không dễ có đối với cô.
Trong nháy mắt, đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu Lâm Duyện Nhi.
Câu nói sau cùng của Chu Dương thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Lâm Duyện Nhi vội vàng gật đầu không ngừng.
Cô đã làm một chuyện xấu hổ trước mặt Chu Dương, cho nên khi đáp ứng cũng không có gánh nặng trong lòng.
Điểm mấu chốt của một người chính là bị đột phá từ từ như vậy.
Nếu mà đổi thành thời đại hòa bình, Chu Dương dám đề ra loại yêu cầu này, một trăm phần trăm là Lâm Duyện Nhi sẽ cho anh ta một cái bạt tai.
Chu Dương cười, lắc lắc quần lót nguyên vị trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyện Nhi càng đỏ.
Lần này, cô tiến đến vươn tay đoạt lại nó.
Cô đã đáp ứng Chu Dương trở thành người phụ nữ của anh ta, cô không muốn người này cầm thứ kia quơ qua lại trêu chọc trước mặt mình.
Chu Dương cười ôm Lâm Duyện Nhi vào lòng, ngón tay anh xẹt qua vết thương trên gò má cô.
Lâm Duyện Nhi không thấy đau, ngược lại cảm giác trên mặt có một cỗ mát mẻ, có chút tê ngứa.
Chu Dương cúi xuống hôn lên má của Lâm Duyện Nhi, Lâm Duyện Nhi không hề có cảm giác khó chịu.
Hình như nghĩ đến cái gì, cô giơ tay sờ sờ gò má, da thịt bóng loáng, hoàn toàn không có vết thương nào, thậm chí làn da càng nhẵn nhụi hơn so với trước kia.
Cô nhìn Chu Dương, trong ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Người đàn ông này càng ngày càng thần bí, giống như cả người anh ta được bao phủ trong sương khói, làm cho người ta không nhìn thấu được.
Chu Dương cười trêu chọc.
Dù sao thì Lâm Duyện Nhi cũng là diễn viên, thích ứng rất nhanh, cô nhìn Chu Dương ngọt ngào cười:
Chúng nữ rối rít cười lên, Lâm Duyện Nhi tự nhiên biết ẩn ý trong lời của Chu Dương, khuôn mặt lại đỏ lên lần nữa.
Cái người này quả thực quá xấu rồi.
Miêu Linh Nhi đáng thương mà lại gần Chu Dương.
Nhìn thấy thần sắc của Chu Dương không đúng, Miêu Linh Nhi xoay người muốn chạy.
Chu Dương xách Miêu Linh Nhi lên, cho hai cái tát vào mông con bé.
Lâm Duyện Nhi nhìn thấy mọi người cười nói vui vẻ, trong mắt đều là hâm mộ.
Nếu mình đã làm ra lựa chọn, về sau cũng phải nghĩ biện pháp dung nhập vào trong cái vòng này.
Nhưng mà trước hết...
Lâm Duyện Nhi quay đầu nhìn hai cái túi ny lon trên mặt đất, thức ăn bên trong đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, cô cũng không để ý chúng có bẩn hay không, đi tới muốn nhặt lên.
Chỉ có trải qua đói khát mới có thể cảm nhận được thức ăn trân quý tới mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận