Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 168: Chính Nghĩa Có Thể Tới Trễ, Nhưng Không Bao Giờ Vắng Mặt!

Ầm!
Một cơn cuồng phong kéo tới, những siêu phàm giả vừa ra tay khi nãy đã bị đánh bay ra ngoài, không hề có cơ hội phản ứng, cả đám đều ngã xuống đất hộc máu không ngừng.
Phong Ma Sứ hiện thân từ trong hư vô, ánh mắt lộ ra sát ý:
Giọng nói anh ta lạnh lẽo, từng cơn cuồng phong cuốn hắc khí bay tán loạn khắp nơi, cho dù cách thật xa nhưng khi bị gió vỗ vào mặt thì sẽ xuất hiện từng vết thương rướm máu.
Trên mặt Đầu Hổ Béo tràn đầy sự kinh hoàng, anh giơ tay cầm một viên Hắc Ám Chi Chủng rồi nuốt vào không chút nghĩ ngợi.
Từng vằn sọc màu đen xuất hiện trên trán Đầu Hổ Béo, giống như là được khoác thêm một tầng da hổ, hai mắt anh ta đen ngòm, sát khí bức người!
Nhìn thấy khí tức của Mộ Kiếm Tinh và Đầu Hổ Béo đều trở nên mạnh mẽ vượt bậc, những người khác không nhịn được nữa, rối rít cầm Hắc Ám Chi Chủng lên rồi nuốt vào bụng.
Nhóm siêu phàm giả nhanh chóng bị ma hóa, biến thành từng con quái vật khủng bố, lực lượng mà bọn chúng thu được còn mạnh hơn trước kia gấp mấy chục lần.
Chiến trường chỉ còn lại một mình Thiên sứ thánh khiết Hồng Trường Hoa, anh không hề cử động, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Vì cho thấy quyết tâm của mình, Hồng Trường Hoa dùng một cước dẫm nát viên Hắc Ám Chi Chủng còn sót lại.
Lực Ma Sứ Cuồng Bá nắm chặt nắm tay bước ra, mỗi bước đi của anh thì mặt đất đều đang chấn động, giống như xảy ra động đất.
Vô số ánh sáng trắng toát ra sau lưng Hồng Trường Hoa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cuối cùng ngưng tụ thành một đôi cánh màu trắng.
Chiêu này đúng là khởi nguồn cho ngoại hiệu của anh - Thiên Sứ Thánh Khiết.
Lực Ma Sứ Cuồng Bá đột nhiên vọt tới, một quyền đập bay Hồng Trường Hoa ra xa hơn mười mét.
Đương nhiên, anh cũng không chiếm được chỗ tốt gì, hai sườn của anh đã bị cánh Thiên sứ chém ra hai vết máu, khói đen nồng nặc toát ra từ miệng vết thương.
Hai người chiến đấu thành một đoàn, Lực Ma Sứ nổi điên chiếm thế thượng phong tuyệt đối, anh không màng tới hai bàn tay bị cánh Thiên sứ đốt cháy đen, chỉ biết dùng hết sức kéo hai cái cánh của Hồng Trường Hoa xuống cho bằng được.
Đôi cánh trắng bộc phát lực lượng thánh khiết, Lực Ma Sứ Cuồng Bá bị phản phệ, toàn thân cháy đen. Nhưng mà anh vẫn lì lợn không lùi bước, một quyền tiếp một quyền nện xuống thân thể gần như tàn tạ của Hồng Trường Hoa.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang bên tai không dứt, xương cốt của Hồng Trường Hoa đã gãy nát, không còn cách nào bò dậy được.
Hồng Trường Hoa lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa, cũng may có thánh khiết chi lực hộ thể, nếu không thì vừa rồi anh đã chết.
Anh quỳ dưới đất không ngừng ho ra máu, nhìn những người đã từng là đồng bọn chỉ biết đứng nhìn từ xa, trong lòng lạnh giá.
Mình không nên tới đây để rồi bị đám đồng đội ngu như heo này gài bẫy.
Phương xa truyền đến tiếng động cơ xe hơi, Batmobile lại phá vỡ sương đen lần nữa, lao vào chiến trường.
Hồng Trường Hoa lập tức biến sắc, anh hô to với Chu Dương:
Anh ta biết rõ mình bị thương nặng như vậy đã không thể chạy trốn được nữa, anh không muốn người ở trong xe cũng chết ở chỗ này.
Chu Dương vô cùng bá khí nói những lời này, sau đó nghênh ngang bước xuống xe.
Ánh mắt của Tứ đại Ma Sứ ngưng trọng nhìn Chu Dương như gặp phải đại địch.
Mộ Kiếm Tinh và nhóm tân Ma Sứ nhìn thấy tư thái của bọn hắn, lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Cái thằng ốm o này không phải là thứ tép riu à? Làm gì đến mức như nhìn thấy đại địch vậy?
Chẳng lẽ Chu Dương mà tứ đại Ma Sứ đang chờ đợi chính là cái tên này?!
Họ ôm cây đợi thỏ, mà tụi này là đám người vô tình đâm họng súng?
Lực Ma Sứ Cuồng Bá hô một tiếng, sau đó vọt tới Hồng Trường Hoa như một con trâu điên.
Khí thế lúc này của anh đã không còn như trước nữa, hiển nhiên là khi đối phó với Hồng Trường Hoa thì Lực Ma Sứ Cuồng Bá không hề sử dụng toàn lực.
Lực Ma Sứ Cuồng Bá tung ra một quyền thẳng hướng khuôn mặt của Hồng Trường Hoa, sóng khí cuồng bạo suýt nữa chấn bay Hồng Trường Hoa ra ngoài. Lực lượng của Lực Ma Sứ cường hãn như vậy, cho dù là Hồng Trường Hoa ở thời kỳ toàn thịnh thì cũng không cách nào ngăn cản nổi, chớ nói chi là hiện tại.
Hắn nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong buông xuống.
Không biết khi nào thì Chu Dương đã đứng chắn trước mặt Hồng Trường Hoa, một bàn tay anh nắm giữ nắm đấm của Lực Ma Sứ.
Vô luận anh ta dùng lực như thế nào thì cũng không cách nào tiến thêm lên một chút.
Thậm chí muốn rụt nắm đấm lại cũng là một việc khó hơn lên trời.
Chu Dương giống như là một ngọn núi, không thể rung chuyển được.
Năng lực mạnh mẽ nhất của Lực Ma Sứ Cuồng Bá chính là lực lượng kinh người, đây cũng là thiên phú mạnh nhất của anh, có điều không ngờ hôm nay lại đụng phải đối thủ.
Lực Ma Sứ còn chưa nói xong thì đã bị Chu Dương quăng bay ra ngoài, nơi anh rơi xuống tạo thành một hố to, bụi đất bay mù mịt.
Họ đã sa đọa thành ma, ỷ đông hiếp yếu không cần phải xấu hổ, đây không phải là chuyện rất bình thường à?
Nhưng mà cả đám còn chưa vọt tới trước mặt Chu Dương thì đã thấy Lực Ma Sứ như điên dại nhảy ra cái hố to kia, sau đó đột nhiên lao tới Hồng Trường Hoa.
Ầm!
Hắn ta lại bị đập xuống đất lần nữa, sau đó liên tiếp vả vào mặt mình, sức lực cực lớn.
Lực Ma Sứ Cuồng Bá không hề nương tay với mình, rất nhanh, mặt của anh ta đã bị tát sưng vù thành đầu heo, từng cái răng nối tiếp nhau bay ra ngoài.
Chúng Ma Sứ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận