Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 229: Tên này quá yếu

Chu Dương nhìn về phía phương xa, thông qua Kẻ nắm giữ ký ức, anh đã lấy được tin tức trong đầu đàn Zombie, tìm được nơi khởi nguồn của cực quang.
Trên mặt đất lưu lại một cái hố to, bốn phía nám đen.
Thứ rơi xuống đã tan biến không còn dấu tích, Chu Dương sử dụng Thiên Thị Địa Thính cũng không có tìm được tin tức hữu dụng.
Chẳng lẽ tin tức tới đây là đã bị cắt đứt sao?
Sắc mặt Chu Dương rất khó coi, chuẩn bị rời đi nơi này.
Lúc này anh bỗng dưng có cảm ứng mơ hồ nào đó, đưa mắt nhìn về phía phương xa.
Mấy chục tên chiến sĩ mặc đồ rằn ri, cầm súng tự động trong tay đang di chuyển tới gần nơi này, họng súng đen ngòm ngắm vào đoàn người của Chu Dương.
Các binh lính không có nhìn Chu Dương, ánh mắt bọn họ lướt qua chúng nữ, cuối cùng nhìn về phía Lâm Duyện Nhi.
Lâm Duyện Nhi vừa mới thức tỉnh năng lực, trong lúc nhất thời vẫn không thể thích ứng thân phận dị năng giả, khi nhìn thấy họng súng tiểu liên chĩa về hướng mình, cô nhất thời có chút sợ hãi.
Một người đàn ông mập mạp chạy từ phía sau lên đằng trước, không ngừng nháy mắt về phía Lâm Duyện Nhi.
Lâm Duyện Nhi nhìn thấy người tới là ai, sững sờ chốc lát, kinh sợ la lên:
Người đàn ông này chính là người đại diện của Lâm Duyện Nhi.
Người đại diện vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Duyện Nhi lập tức biết được thân phận của đối phương, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Năng lực của đối phương tại Hàn Quốc không yếu, đặc biệt là tại giới giải trí, có thể nói là một tay che trời, rất nhiều nữ minh tinh Hàn đã bị anh ta làm quy tắc ngầm.
Hai năm gần đây, anh ta coi trọng Lâm Duyện Nhi, sử dụng đủ loại thủ đoạn chèn ép, ngay cả người đại diện cũng quạt gió thổi lửa.
Nếu mà cô không muốn cúi đầu, như vậy thì anh sẽ hoàn toàn đuổi cô ra khỏi giới giải trí.
Thân là một nữ nghệ sĩ, cho dù danh tiếng hiện tại của cô không thấp, nhưng mà cuối cùng cánh tay cũng không véo được chân to, cúi đầu chính là lựa chọn tốt nhất.
Vì trốn tránh phiền toái, cô trốn tới biệt thự của một người bạn, không ngờ tận thế lại đến.
Sau khi trở thành người phụ nữ của Chu Dương, cô vốn dĩ cho rằng từ đây về sau mình sẽ không còn dây dưa với quá khứ nữa, không nghĩ đến đã tận thế rồi mà những người này còn âm hồn không tiêu tan.
Lâm Duyện Nhi nhớ tới người đàn ông của mình, Chu Dương.
Anh ấy có thể chế tạo ra sấm sét vô cùng kinh khủng, còn có thủ đoạn giết người trong vô hình, nếu anh ấy đối phó mấy tên chiến sĩ cầm súng này hẳn là không có vấn đề gì.
Sắc mặt người đại diện trở nên cực kỳ khó coi.
Lâm Duyện Nhi vẫn luôn giữ mình trong sạch rất tốt, mặc dù đã từng cố ý chế tạo một ít tin bên lề nhưng mà cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thực sự phát sinh chuyện gì.
Đương nhiên, cũng không phải là do người đại diện thức tỉnh lương tâm hoặc là có phẩm tính thiện lương, mà là bởi vì nữ nghệ sĩ càng tinh khiết thì giá bán ra sẽ càng cao. Ở trong mắt người đại diện, Lâm Duyện Nhi chính là mặt hàng thượng đẳng nhất.
Hôm nay người đại diện đã tìm được nhà trên cho Lâm Duyện Nhi.
Nếu là ở thời đại hòa bình, anh còn có thể tận tình khuyên bảo vài câu, không dám sử dụng thủ đoạn quá mức trắng trợn, tối đa là tiến hành chèn ép ngoài sáng trong tối, để cho Lâm Duyện Nhi ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Đương nhiên, sau tận thế thì không cần thiết phiền toái như vậy, chỉ cần bắt người rồi nhốt lại, cho nhịn đói ba ngày trước, anh cũng không tin cô ta còn không nghe lời.
Nếu mà còn không được, không phải còn có trừng phạt sao?
Trực tiếp trói lại, xem cô còn có biện pháp gì?
Sắc mặt người đại diện âm trầm, anh quay sang mấy tên chiến sĩ phân phó cái gì đó.
Trong mắt người đại diện lóe lên một tia sáng, chỉ cần làm thành chuyện trước mắt thì đó sẽ là một bút công lao lớn.
Đám chiến sĩ móc súng tiểu liên ra, tiến lại gần Chu Dương.
Trong thanh âm của Chu Dương lộ ra ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Người đại diện nhìn về phía Chu Dương giống như là nhìn kẻ đần độn, chẳng lẽ mày bảo người ta tự sát thì bọn họ sẽ ngây ngốc nghe lời mày sao?
Nhưng mà giây tiếp theo, đám chiến sĩ lại không có do dự nửa điểm, cả bọn nhanh chóng chĩa họng súng về phía đầu của mình rồi bóp cò.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng vang dội liên tục, không có ngoại lệ, toàn bộ chiến sĩ đã nổ súng tự sát...
Người đại diện vừa mới quay đầu qua thì hơn mười khối thi thể đã ngã xuống đất, trong không khí quanh quẩn mùi máu tanh nồng nặc.
Tại sao có thể như vậy?
Không phải mình bảo bọn họ giết chết tên đàn ông kia sao?
Coi như bọn họ không muốn thì cũng không cần tự sát!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Người đại diện nhìn về phía Chu Dương, lúc này trên mặt đối phương đang lộ ra nụ cười ấm áp.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chuyện mới vừa rồi tuyệt đối là do tên này tạo nên.
Giờ khắc này ở trong mắt người đại diện, nụ cười của Chu Dương giống như ác ma đang mỉm cười.
Trong nháy mắt, người đại diện sợ đái cả quần, mơ hồ truyền đến một cỗ mùi khai.
Chúng nữ hiện lên vẻ mặt khinh bỉ, tên này quá yếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận