Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 295: Hương vị của văn minh!

Bằng hung uy giết chết Raijū trong một giây, Shikaku Bijuu bị dọa sợ đến nỗi lột da không dám phản kháng, việc kế tiếp vô cùng nhẹ nhàng.
Cửu Long Thiên Đế Liễn suất lĩnh thiên binh giết từ đông tới tây, vơ vét từ nam tới bắc, thu hoạch vô cùng phong phú.
Có thu hoạch lớn, tâm tình của Chu Dương không tệ, ngồi ăn canh rắn Yamata no Orochi, còn có thịt Raijū nướng trui.
Chúng nữ còn may cho Chu Dương một cái áo khoác bằng da Shikaku Bijuu.
Không tồi! Không tồi!
Đám yêu quỷ còn sống sót nhìn thấy đội quân thiên binh biến mất, lại nghe thấy Chu Dương nói phải đi, nhất thời cả đám vui quá bật khóc, ước gì có thể lập tức nhảy múa hát ca, chúc mừng đại ma vương rời đi.
Nhưng bọn hắn lại nghe thấy những lời mà Chu Dương nói trước khi rời khỏi, trong nháy mắt sợ đái cả quần.
Tới một lần cả đám đã nghèo tới nỗi cạp đất mà ăn, tới mấy lần có còn để tụi này sống không hả?
Chu Dương không biết hành động của nhóm yêu quỷ, mà có biết thì anh cũng sẽ không để ý.
Đương nhiên, anh sẽ không đến nơi này lần nữa, đồ đáng tiền đã bị vơ vét gần như không còn gì, lần sau lại đến cũng khó có thu hoạch gì.
Chu Dương nói như vậy chỉ là vì cảnh cáo nhóm yêu quỷ, nhân gian không phải địa bàn của bọn chúng, muốn sống thì nên thành thật ở đây.
Tại sao không tiêu diệt hết chúng nó?
Nếu như Chu Dương lại đánh tiếp thì nhóm yêu quỷ nhóm chẳng phải là muốn tuyệt chủng.
Yêu quý yêu quỷ đang lâm nguy, mỗi người đều có trách nhiệm.
Chu Dương xé một miếng thịt rắn Yamata no Orochi rồi ném cho Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ.
Nó rất thông minh, biết rõ ai mới là lão đại nơi này, từ lúc đi theo Chu Dương thì vẫn luôn tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn, muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu.
A Ly cắn một khối nhỏ, nhưng mà nhai nửa ngày cũng không nhai nát, cuối cùng nó đành nuốt trọn cả một khối xuống bụng, sau đó như là bị nghẹn, hai mắt lật trắng.
Chúng nữ nhìn Chu Dương với ánh mắt trách cứ.
Tiểu A Ly còn nhỏ, không thể tiêu hóa được thịt rắn Yamata no Orochi.
Chu Dương rót một cỗ sinh mệnh lực vào miệng A Ly, thịt rắn bị vỡ nát, lúc này A Ly mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đây là thứ quỷ gì?
Quá khó nhai!
Về sau không bao giờ ăn thứ này nữa!
Tiểu A Ly trợn to mắt hồ ly rồi thở hổn hển.
Nó nhìn thấy Chu Dương lại cắt thịt rắn lần nữa, lập tức quay đầu sang chỗ khác.
Đương nhiên, loại trạng thái này của nó không có duy trì rất lâu, bởi vì tiểu A Ly cảm nhận được chỗ tốt mà thịt rắn Yamata no Orochi mang tới.
Bụng nó vô cùng ấm áp, lực lượng trong cơ thể liên tục tăng trưởng.
Yamata no Orochi chính là sinh vật cấp Thần Thoại, thịt của nó chính là vật phẩm hiếm có, ngay cả Cửu Vĩ Hồ Tamamo no Mae cũng chưa từng được ăn loại thịt chất lượng như vậy, chớ nói chi là tiểu A Ly chưa từng ăn thịt.
Đến lúc mùi hương thịt rắn quanh quẩn quanh mũi, bụng của tiểu A Ly đã kêu kêu rột rột, bản năng kêu gào nó muốn ăn thịt rắn.
Tại sao cảm thấy bụng đói hơn rồi...
Tiểu A Ly vươn móng vuốt ra, nhưng lại rất nhanh lùi về.
Nhân loại đều dùng một loại phương thức kỳ quái để đồ ăn, nó có dự cảm, nếu như mình vươn móng vuốt ra thì sẽ bị đánh.
Quá thơm!
Tiểu A Ly ngẩng đầu nhìn Chu Dương một cái, sau đó kêu lên hai tiếng.
Chu Dương liếc mắt một cái biết là A Ly đòi ăn, cười lên.
Người ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được.
Tiểu A Ly vươn hai cái móng vuốt ôm lấy cánh tay của Chu Dương, cái đầu nhỏ của nó cũng thò lại gần rồi gác lên mu bàn tay anh.
Tiểu A Ly đang lấy lòng Chu Dương.
Chu Dương cười một tiếng rồi ném từng khối thịt rắn được cắt nhỏ vào trong chậu cơm của tiểu A Ly, sau đó đích thân đút nó ăn.
Tiểu A Ly vui vẻ được cho ăn.
Lúc này nó đã hoàn toàn quên mất dự tính tuyệt thực phản kháng đại ma vương Chu Dương trước đó.
Hoặc có lẽ là vì thức ăn quá mỹ vị cho nên nó lựa chọn cúi đầu.
Thật sự quá thơm!
Chu Dương lấy ra Vạn linh hóa hình đan chuẩn bị cho tiểu A Ly dùng. Nhưng mà anh lại suy nghĩ một chút, bản thân Cửu Vĩ Hồ đã có năng lực hóa hình, ăn cái này quá là lãng phí, còn không bằng dùng ở những địa phương khác.
Ví dụ như thỏ con, quạt máy gì gì đó?
Lúc này sắc trời đã tối xuống, Cửu Long Thiên Đế Liễn tiếp tục bay về phương xa. Lái ước chừng một giờ thì đã sắp rời khỏi khu vực Nhật Bản.
Chu Dương nhìn về phía trước, anh phát hiện được một thứ không tầm thường ở đằng xa.
Ánh sáng!
Ánh sáng của đèn điện!
Hương vị của văn minh!
Chu Dương nhìn về phương xa, chỗ đó có một tòa thành thị, đèn đuốc sáng trưng.
Nếu đặt ở trước tận thế thì chuyện này cực kì bình thường, nhưng đây là tận thế.
Tận thế thì làm sao còn có điện được?
Huống chi còn là phạm vi lớn như vậy, điều này khiến cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều....
Cửu Long Thiên Đế Liễn chậm rãi hạ xuống, chạy về phía thành phố tràn ngập ánh đèn kia.
Thì ra đây là nhà máy điện hạt nhân!
Chu Dương có nghe nói về những nhà máy điện hạt nhân của Nhật Bản, chúng nó rất thích nổ tung.
Đây là một nhà máy điện hạt nhân còn chưa nổ, nhìn qua cực kỳ không đáng tin cậy!
Đùng! Đùng! Đùng!
Tới gần tòa thành thị kia thì mọi người có thể nhìn thấy ánh lửa lóe lên, tiếng vang đặc biệt của súng ống lọt vào trong tai.
Họng súng liên tục nã đạn, hỏa lực cuồng bạo mà hung tàn xé nát Zombie.
Bạn cần đăng nhập để bình luận