Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 208: Tôi Muốn Anh Chết, Không Ai Có Thể Cứu Anh! Nguồn Gốc Của Lời Nguyền Rủa

Chúng nữ liên tục thán phục, quả nhiên Chu Dương vẫn là người lợi hại nhất!
Bọn họ vốn dĩ đã cho rằng mình đuổi kịp nhịp bước của Chu Dương, có thể phân ưu giải nạn giúp anh ấy. Bây giờ nhìn lại, thực lực của các cô vẫn là quá yếu.
Đàn quái vật mà mình hao hết sức lực, khổ cực mà vẫn không giết chết được, thế mà Chu Dương chỉ tùy tiện ra tay là đã có thể giải quyết.
Chu Dương cảm thấy hứng thú đối với cái gọi là nguyền rủa, không ngờ có thể để cho người sống biến thành loại trạng thái này, sống qua ba trăm năm.
Điều này tương đương với một loại Trường Sinh, chính là cái giá và đồ vật phải trả có chút cao.
Lỡ như gặp phải kẻ địch khủng bố bất tử bất diệt như thế này, nếu không có vũ khí khắc chế linh hồng tương tự Tử Thần nắm giữ, quả thực có thể làm người ghê tởm tới chết.
Chúng nữ cũng hứng thú đi theo Chu Dương, cả nhóm đi về phía trung tâm của đảo nhỏ.
Hướng kia chính là nơi mà đám Thực Nhân Tộc lao ra, ngọn nguồn khiến Thực Nhân Tộc có thể sống lại.
Tiếp tục đi vào trong, có thể nhìn thấy từng tia sáng phát ra từ lửa trại, bên trên nướng đủ loại thức ăn, phần lớn lấy thịt làm chủ, thậm chí có thức ăn nhìn như là con người, truyền ra một cỗ mùi thịt.
Mỗi khi bọn họ ăn hết một tảng thịt lớn thì chỗ bị thiếu hụt kia lại sẽ mọc ra.
Đói!
Bọn họ vĩnh viễn không cách nào lấp đầy bụng của mình được. Vì ăn no, bọn họ cứ tiếp tục lặp lại lặp lại động tác này, chết lặng như là máy móc.
Hình như là cảm nhận được động tĩnh của nhóm Chu Dương, toàn bộ Thực Nhân Tộc dừng động tác lại, nhìn về phía Chu Dương.
Giống như thấy được con mồi khoái khẩu, trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ trở nên nóng bỏng mà điên cuồng.
Ánh mắt của đám người Thực Nhân Tộc lướt qua Chu Dương, nhìn chằm chằm các cô vợ của anh, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới.
Đương nhiên, ánh mắt của đám người này chủ yếu tập trung ở trên người Miêu Linh Nhi và Nhị Ngốc.
Cùng là thịt người, nhưng cũng có phân chia thứ bậc. Loại cao cấp nhất chính là thịt trẻ sơ sinh, thịt lúc này là tươi mới nhất, tuyệt đối là thượng thượng phẩm.
Thứ hai là trẻ nhỏ và người chưa thành niên.
Thứ ba là người trưởng thành, đương nhiên, phụ nữ cao hơn đàn ông một bậc.
Loại thứ tư chính là người già, thịt tương đối dai nhách, cũng là thứ kém nhất.
Mặc dù lần này không có loại thịt thượng đẳng là em bé, nhưng mà phụ nữ lại không phải số ít, bọn chúng đã rất rất lâu rồi chưa được thưởng thức loại thịt có phẩm chất cao như vậy.
Bị nhìn chăm chú bằng thứ ánh mắt này, sắc mặt chúng nữ trở nên rất khó coi.
Đây là lần đầu tiên các cô bị người khác coi là đồ ăn, mọi người tức giận cau mày.
Trình Khả Nhi vung Ngân Nguyệt Trảm Long Kiếm lên, kiếm quang thoáng qua, từng tên chiến sĩ Thực Nhân Tộc bị cắt thành nhiều mảnh, phân tách thành vô số khối.
Sau vài giây, đám chiến sĩ Thực Nhân Tộc sống lại, trong miệng phát ra tiếng cười giễu cợt.
Chỉ có một tên đàn ông trung niên ngồi ở chỗ sâu nhất hiện lên thần sắc cảnh giác nhìn Chu Dương.
Dựa theo truyền thống của Thực Nhân Tộc, tuổi của người này đã đến lúc bị bộ lạc ăn.
Nhưng mà không có người dám làm như vậy, bởi vì thực lực của anh ta mạnh hơn những người trẻ tuổi trong tộc, anh chính là tộc trưởng Thực Nhân Tộc.
Chu Dương cười rồi trả lời bằng ngôn ngữ của Thực Nhân Tộc.
Toàn bộ người của bộ lạc ăn thịt người đều sững sờ, ánh mắt của bọn họ đánh giá Chu Dương, sau đó rối rít chế giễu, cười nhạo:
Chỉ có ăn những kẻ bước lên đảo thì bọn họ mới có thể lấp đầy bụng được, đó mới là đồ ăn thật sự.
Nhóm của Chu Dương quả thực là bữa tiệc lớn đưa tới cửa.
Từng tên Thực Nhân Tộc cầm lấy Lang Nha Bổng, vọt tới Chu Dương, hung ác mà khát máu.
Khí thế chưa từng có đủ để khiếp sợ đại đa số người.
Chu Dương chẳng muốn nói nhảm nhiều, dám ra tay với mình, xem ra là đám này ngại bản thân sống quá lâu rồi.
Chu Dương nâng bàn tay lên, Tử Thần nắm giữ lại phát uy lần nữa. Một cỗ hơi thở lực to lớn truyền ra từ bao tay Tử Thần rồi xông tới đám người kia. Hơn mười tên Thực Nhân Tộc lập tức biến mất trong lỗ đen, không hề có cơ hội phản ứng.
Chu Dương thu tay về, cười khanh khách nhìn Tộc trưởng Thực Nhân Tộc.
Chu Dương âm thầm cảm thán, không ngờ trên thế giới này vẫn tồn tại nhiều thứ quỷ dị như vậy.
Tộc trưởng Thực Nhân Tộc đợi nửa ngày cũng không thấy các chiến sĩ biến mất phục sinh, sững sờ ngay tại chỗ.
Anh không thể không tin tưởng một sự thật, các chiến sĩ bị nguyền rủa bất tử của Thực Nhân Tộc đã chết thật sự, hơn nữa còn là bị nhân loại giết chết.
Điều này sao có thể?
Tộc trưởng Thực Nhân Tộc không thể nào tin nổi sự thật bày ra trước mắt mình.
Mặc dù cả tộc bị nguyền rủa sống không bằng chết, nhưng điều này đối với Tộc trưởng Thực Nhân Tộc lại chính là trời ban chuyện tốt. Điều này đại biểu họ không cần lo lắng tuổi già sức yếu sẽ bị tộc nhân ăn sống, họ có thể vĩnh viễn duy trì thời kỳ chiến lực mạnh nhất.
Người càng già càng sợ chết, loại bất tử bất diệt như vậy chính là thứ mà anh ta hướng tới.
Trong ánh mắt Tộc trưởng Thực Nhân Tộc đều là sự sợ hãi, anh không có giống như mấy tên Thực Nhân Tộc khác lao tới Chu Dương, ngược lại chậm rãi lui về phía sau.
Anh không muốn chết!
Nhưng mà, có chết hay không là việc anh ta có thể quyết định sao?
Từ giây phút anh ta nhìn thấy Chu Dương, mạng sống của anh đã không còn là của mình nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận