Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 501: Ơn cứu mạng phải báo đáp thế nào đây?

Người đó chẳng lẽ không phải đến cứu ta sao?
“Ngươi là ai?”
Tử mãng đem thỏ ngọc nuốt vào bụng, vừa mới hỏi một câu, đã bị Chu Dương dùng một quyền đánh cho lệch đầu.
Một chiêu này của Chu Dương giữ lại lực, nên Tử mãng không có gì bất trắc, chỉ là đầu có chút choáng.
Nó loạng choạng lắc lắc đầu hỏi:
“Ngươi tới cứu nó sao?”
“Nơi này là chỗ của yêu tộc bọn ta…” Chu Dương nhặt thỏ ngọc ở trên mặt đất lên, thỏ ngọc nhìn Chu Dương với ánh mắt cảm kích.
Con người này quả là tới cứu mình rồi, vậy mà trước đó bản thân còn hiểu lầm hắn…
“Ta không phải nói với ngươi rồi sao? Phải nấu thịt kho tàu mới ngon!”
Chu Dương vừa nói xong, làm như không có ai mà nhổ linh hoa ở phía trước, nhóm lửa, dựng nồi, một loạt các động tác vô cùng thuần thục.
Vừa nhìn đã thấy là trình độ vô cùng chuyên nghiệp.
Cái tên xấu xa nhà ngươi! Đừng nói là chia sẻ thức ăn, Tử mãng thậm chí còn muốn nuốt luôn con người này nữa.
Lại đây, ta cho ngươi nếm thử tay nghề của ta miễn phí!” Ngọn lửa đã được nhóm cháy, thậm chí còn đặt lên đó một cái nồi.
Lát sau, nước trong nồi đã sôi sùng sục lên.
Tử mãng cũng không thèm để ý Chu Dương, vồ mạnh tới, cái mồm to đầy máu mở ra, cắn Chu Dương.
Không thể không nói, hôm nay chính ngày may mắn của nó! Ầm! Đầu của Tử mãng trực tiếp bị đập nát! Nửa phần thân của con rắn mang theo máu loãng ngã sang một bên, bắn vào toàn thân thỏ ngọc.
Đôi mắt hồng hồng của nó kinh ngạc nhìn cảnh này, cả nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
Con Tử mãng vô cùng bá đạo này vậy mà đã chết rồi.
“Thịt rắn trộn với thịt thỏ chắc cũng không tồi!”
Chu Dương cắt lấy một khối thịt rắn bỏ vào trong nồi.
“Thịt thỏ hẳn là ăn rất ngon, nhất là nướng, rắc thêm chút thì là…
“Ta không nghe, ta không nghe!”
“Ngươi muốn bị luộc ăn? Hay là nướng ăn? Hoặc là chiên ăn? Hai mươi bốn phương pháp chế biến luôn có một loại thích hợp cho ngươi!”
“Được rồi, trước tiên luộc một ít lông đi!”
Nó bị dọa cho sợ, hai mắt rưng rưng chực khóc.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho ta?”
Chu Dương nhìn thấy bộ dáng đáng thương này, cũng không thèm trêu chọc nó nữa.
“Ăn cái này vào, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!”
Chu Dương lấy ra Vạn Linh Hoá Sinh đan, đưa tới cho thỏ ngọc.
“Đây là thứ gì?”
“Ngươi mà không ăn thì ta sẽ bỏ ngươi vào trong nồi!” Bị ép như vậy, chỉ đành phải cúi đầu.
Đôi mắt thỏ ngọc rưng rưng, lấy Vạn Linh Hoá Sinh Đan ăn vào.
Trước đó còn tưởng rằng là độc dược, không ngờ thế mà lại có thể giúp cho nó biến hóa trở lại.
“Ơn cứu mạng phải báo đáp thế nào đây?”
Chu Dương quay đầu, lấy ra ít hương liệu thêm vào.
Hắn tiện tay lấy thịt rắn từ bên trong ra.
Thịt rắn nếu nấu quá sẽ không còn ngon nữa.
Thịt rắn thơm ngon hòa với hương liệu sánh quyện, mùi hương nức mũi lập tức bung tỏa, đi thật xa vẫn có thể ngửi thấy.
“Muốn chạy à, ngươi xem thường ta quá rồi!”
Chu Dương giơ tay ra phía trước nắm lấy khoảng trống. Ở nơi không có người nứt ra một khe hở, nó bị kéo ra ngoài.
“Ngươi muốn đi còn phải xem đã được ta đồng ý chưa đã chứ?”
“Hãy nghĩ đi cô gái, nếu không có ta trợ giúp, chẳng phải bây giờ ngươi đã nằm gọn trong bụng con rắn độc này rồi sao?”
“Nó có thể ăn ngươi, vì sao ngươi lại không thể ăn nó?”
“Đây chính là cơ hội tốt nhất để ngươi báo thù!”
Chà, so với kem vị cỏ còn ngon hơn nhiều…
Sau đó, tay nó không chịu ngừng lại, bát rỗng xếp tầng hết cái này đến cái khác. Cho đến khi thịt rắn với nước canh trong nồi toàn bộ đều đi hết vào bụng mới miễn cưỡng lau khóe miệng.
“Ăn ngon không?”
Sắc mặt nó trùng xuống, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Không hề ngon! Ta chỉ đang báo thù cho mình thôi!”
Một con thỏ khẩu thị tâm phi, chẳng đáng yêu chút nào.
“Người ta chỉ là một con thỏ…”
Trong hang động phía xa, một con gấu đen đang say giấc nồng thì đột nhiên bị người ném ra khỏi hang ổ của mình.
Cmn ông nội ngươi!
Dám đến cướp nhà ta!
Dám cướp địa bàn của ta!
Gấu đen bỗng nhiên lao mình về hướng sơn động.
Một hàng rào chắn vô hình xuất hiện trước cửa động, gấu đen bị đụng tới mức lảo đảo cả người.
Sau đó cho dù nó có cố gắng sử dụng biện pháp gì cũng đều không thể đột phá được.
Làm gì có kiểu bắt nạt quá đáng như vậy!
“Các ngươi mau cút ra đây cho ta!”
Gấu đen đứng bên ngoài la hét nửa ngày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy lời đáp lại từ bên trong.
Chèn ép quá đáng rồi!
“Cho các ngươi đi chơi này! Ta sẽ cho các ngươi trải nghiệm cái gì gọi là địa ngục!”
Một mũi tên xuyên thẳng qua tầng mây, chốc lát sau mấy chục con yêu quái khác nhau trên người khoác bộ trọng giáp xuất hiện trước động của gấu đen.
Bọn chúng yên tĩnh chờ đợi.
“Hãy phá nát cái kết giới này cho ta!”
“Ta đây muốn ăn thịt bọn chúng, uống máu bọn chúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận