Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 471: Thí nghiệm khả thi, đại lão phía sau màn Chu Dương!

Một hơi giải quyết hết 7 người gia hỏa chuyên bắt nạt bản thân lúc trước, tâm tình của Sở Giang trở nên thoải mái, ngay cả bước đi đều tung tăng.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ khi dễ người bình thường, còn về phần Giác Tỉnh Giả thì hắn còn không dám trêu chọc. Sự cường đại của Giác Tỉnh Giả đã khắc sâu ở trong đầu, Sở Giang tạm thời không dám đối phó bọn hắn. Đến lúc mình trở nên vô cùng cường đại, lại đi đối phó bọn hắn cũng không muộn. Lần thực tập này vẫn là điệu thấp một chút, mệnh của mình chỉ có một, vẫn nên cẩn thận là hơn. Thời gian trôi qua rất nhanh, đến thời gian thanh toán.
Nhưng vào lúc này, giọng nói băng lãnh vô tình của Chủ Thần truyền đến, sau một khắc, Sở Giang cảm giác sức mạnh trong người mình bị tách ra, đồng hồ Mộng Yểm đang đeo trên tay biến mất.
Sở Giang triệt để khóc, không nghĩ đến mình hơi lười biếng, cư nhiên chọc đến nhiều phiền toái như vậy, đây không phải là muốn mạng của mình hay sao?
Đã thể nghiệm qua sức mạnh cường đại như vậy, hắn làm sao cam tâm lại lần nữa biến trở về một người bình thường như trước đây?
Sở Giang quỳ dưới đất, khổ sở khóc rống lên, cầu khẩn quả cầu ánh sáng đại biểu cho Chủ Thần. Nhưng mà, Chủ Thần không có nửa điểm phản ứng, trực tiếp quăng hắn bay ra đi. Sở Giang lần nữa trở lại căn phòng đơn sơ của mình, tựa như hết thảy mọi chuyện lúc trước đều là ảo giác.
Hắn đã bị đào thải!
Sau khi đi ra khỏi quả cầu ánh sáng đại biểu cho Chủ Thần, Chu Dương cảm thụ sức mạnh mới vừa tước đoạt từ trong cơ thể của Sở Giang. Điểm thuộc tính ước chừng tăng lên khoảng tám điểm, tỷ lệ cướp đoạt ước chừng một phần tư. Trung bình đến toàn bộ thuộc tính trên mới tương đương với bốn chỉ số thuộc tính tăng lên hai điểm. Quá ít, nhất định chính là con muỗi. Không thể nói Chu Dương nghĩ tới Chủ Thần không gian chính là gân gà. Sự thật chứng minh, đây là biện pháp hữu hiệu.
Dù sao đến tầng thứ này của Chu Dương, ngoại trừ cấp bậc Thần Thoại cùng cấp bậc Siêu Thần gì đó còn có thể miễn cưỡng cung cấp điểm thuộc tính cho hắn ra, dược tề cường hóa phổ thông đã không còn có nửa điểm hiệu quả đối với hắn nữa rồi.
Cũng tỷ như sức mạnh dược hoàn trong gói quà lớn dành cho tân thủ, không có nửa điểm hiệu quả đối với Chu Dương, hắn tiện tay là đã có thể chế tạo hàng ngàn, hàng vạn viên. Nếu như đơn thuần dùng những thứ này là có thể gia tăng điểm thuộc tính thì hắn cũng không cần vất vả thu thập điểm tích phân, mở ra bảo rương cấp bậc Siêu Thần.
Chu Dương thông qua Chủ Thần không gian, để cho người bình thường thu được thực lực, sau đó lại thu hoạch sức mạnh từ trên người bọn họ. Đã như thế, hắn có thể để cho vật phẩm đã mất đi tác dụng lại lần nữa phát huy ra hiệu quả. Một người tám điểm thuộc tính, một vạn người không phải là 8 vạn điểm thuộc tính hay sao?
Đừng quên, đây là bắt đầu, Mộng Yểm Luân Hồi Giả thực lực sẽ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, điểm thuộc tính có thể thu hoạch đến cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Chu Dương còn có dự cảm, thực lực của Mộng Yểm Luân Hồi Giả càng mạnh mẽ, tỷ lệ điểm thuộc tính mình có thể thu hoạch cũng càng cao. Điều này cần Chu Dương đi chậm rãi thí nghiệm.
Bắt đầu từ bây giờ, Chu Dương muốn quăng rộng lưới, tìm thêm đến một vài kẻ sinh hoạt không bằng người khác, để bọn hắn trở thành Luân Hồi Giả. Những người này bức thiết muốn cải biến vận mệnh của mình, một khi có cơ hội đặt ở trước mặt, so với những người khác, bọn hắn sẽ càng thêm nỗ lực. Không tiếc tất cả mọi giá cũng muốn tăng thực lực lên.
Nói xong, Sở Giang tiện tay mạnh mẽ tát vào mặt mình hai cái. Loại cảm giác từ thiên đường rơi vào địa ngục này thật không dễ chịu, người như Sở Giang lại càng khó có thể tiếp nhận.
Thông qua thảm trạng của mấy người vừa chết, chúng ta có thể đánh giá tố chất thân thể của người này vượt qua người bình thường, rất có thể là Siêu Phàm Giả!
Hơn mười trong tay người có súng, sau lưng còn có một Siêu Phàm Giả, cuộc chiến đấu này còn chưa có bắt đầu thì kết cục đã không có gì khó đoán trước được!
Sở Giang hoàn toàn bối rối. Nguy hiểm tới quá nhanh, giống như gió lốc xoáy, hắn cũng không kịp trốn nữa. . .
Không có thực lực, Sở Giang quả quyết nhận thua. Mình tại sao lại xui xẻo như vậy?
Tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn thẳng vào chân trái của Sở Giang, trực tiếp cắt đứt lời hắn định nói nữa. Mất đi thăng bằng Sở Giang lại lần nữa té ngã trên đất.
Lần này Sở Giang xem như thưởng thức được đau khổ, nếu như lúc trước hắn lựa chọn ra tay, giải quyết những người này xong, hiện tại cũng không nhất định phải đối mặt với nhiều phiền toái như vậy. Hiện tại hết thảy đều trễ. . .
Mình vì an toàn, lựa chọn mục tiêu có độ nguy hiểm nhỏ, cứ nghĩ trộm lười để hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy chính là tình huống nguy hiểm ở hiện tại.
Bọn hắn không có thói quen hành hạ người mới, thuận tay là muốn giải quyết Sở Giang.
Mấy tiếng nổ lớn vang lên, mấy chục viên đạn bay tới. Nhưng mà, ngay trong một khắc này, thời gian cùng không gian giống như đã đứng im, sức mạnh quen thuộc lần nữa tràn vào thân thể, trên cổ tay lại lần nữa nhiều hơn một chiếc đồng hồ đeo tay.
Vết thương do bị đạn bắn ở trên chân trái cũng đã biến mất.
Mặc dù điều kiện khắt khe nhưng mà, Sở Giang lại không có nửa điểm bất mãn. Loại tình huống lấy lại được sức mạnh đã mất đi này suýt chút nữa để cho hắn kích động chảy ra nước mắt.
Sở Giang rút huyền thiết thái đao ra, trong tay nắm lấy Hỏa Điểu Phù, ý chí chiến đấu trong ánh mắt sục sôi.
Thời gian cùng không gian khôi phục như thường, có thể Sở Giang đã thừa cơ hội này tránh qua một bên. Hỏa Điểu Phù ở trong tay hóa thành một con chim lửa dài hơn ba mét vọt tới chỗ đối phương, những người này không ngừng bị chim lửa đốt cháy, không ai đỡ nổi một hiệp. Sau đó chính là bữa tiệc lớn đầy máu tanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận