Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 199: Không Đánh Mà Thắng, Mấy Câu Nói Lừa Gạt Được Thần Binh (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Thật nghèo!
Vô cùng nghèo!
Một đám mẹ nó nghèo không xu dính túi!
Chu Dương mở ra bảo khố Cadila, nhìn thấy đồ vật bên trong, vẻ mặt cạn lời.
Vốn dĩ Chu Dương còn nghĩ lần này phát tài, nhưng anh không ngờ Cadila lại nghèo tới mức này.
Chu Dương tìm một vòng, vừa vặn tìm được hơn ba mươi kiệm bảo vật cấp độ sử thi, bảo vật cấp độ truyền thuyết một kiện cũng không.
Chu Dương thông qua ký ức của người Cadila, biết rõ họ không lén lút dịch chuyển bảo vật, xác thực rất nghèo.
Chân con muỗi cũng là thịt, có còn hơn không. Đây chính là phí làm việc và phí bồi thường thiệt hại tinh thần của mình, Chu Dương đương nhiên là sẽ không khách khí. Anh hoàn toàn không lưu lại bất cứ món bảo vật cấp độ sử thi hay vũ khí linh năng nào, hạt giống dị năng cũng gom hết bỏ vào bao mang theo.
Thức ăn có thể mang đi bao nhiêu liền mang đi bấy nhiêu.
Đến lúc Chu Dương kết thúc công tác vơ vét thì bảo khố Cadila đã sạch sẽ còn hơn bị chó liếm qua, ngược lại thì bên trong không gian Hắc Thủy Bảo Hồ của Chu Dương đã được đổ đầy hơn một nửa.
Các cao tầng mới nhậm chức của Cadila bước vào bên trong bảo khố, suýt nữa không tức chết.
Họ vốn tưởng rằng một mình Chu Dương thì sẽ không thể mang đi quá nhiều thứ, nhưng mà thực tế lại cho bọn anh một tát lần nữa.
Những lời này làm vô số người Cadila tức ói máu, nhưng mà họ chỉ có thể áp xuống, nghẹn trong họng, cẩn thận lấy lòng, rất sợ Chu Dương khó chịu, lại đến một diệt thế.
Chu Dương quay sang vẫy vẫy tay với dân chúng Cadila, giống như là đang chào hỏi người quen.
Câu nói này của Chu Dương trực tiếp làm cả đám bị dọa sợ không nhẹ, rất nhiều người Cadila đã mềm chân, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
Chu Dương mới tới một lần mà toàn bộ cao tầng Cadila đã thay máu, chết đi với sự khuất nhục, thậm chí còn khiến hơn mười triệu con dân Cadila biến mất, bảo khố bị cướp sạch sành sanh.
Một lần là đã chết đi sống lại rồi, anh còn muốn đến nhiều lần nữa, cái này ai chịu cho nổi?
Họ âm thầm quyết định, sau khi Chu Dương rời đi thì sẽ hoàn toàn đóng kín thông đạo tới địa tinh, thề sống chết cũng sẽ không bao giờ mở nó ra nữa.
Tụi này trêu chọc không nổi, còn trốn không thoát à?
Thù đã báo, Chu Dương thấy mình ở đây đã lâu, nếu lại không đi ra thì chúng nữ khẳng định nóng lòng chờ đợi.
Chu Dương lại lần nữa trở lại thông đạo số 00784, thông đạo không gian thứ nguyên đã được sửa xong, nhân viên làm việc vô cùng tha thiết mà dõi theo từng bước của Chu Dương, hy vọng tên ôn thần này có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chu Dương không đi, ánh mắt anh nhìn về phía ranh giới thông đạo, nơi đó có một lão già đang ngồi, nhưng mà nhân viên làm việc lại giống như không phát hiện lão tôi.
Người này có mái tóc hoa râm, anh ta nhắm mắt ngồi tại chỗ, hình như đang đợi cái gì.
Đột nhiên, lão nhân mở mắt ra, hai mắt sáng như tuyết, vỏ kiếm bên cạnh nhẹ nhàng chấn động.
Lão nhân chậm rãi đi về phía Chu Dương, mỗi một bước đi thì khí thế trở nên càng ngày càng mạnh, tài năng lộ rõ, giống như một bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Khai Thiên kiếm thánh nắm chặt chuôi kiếm, tinh thần đã đến cực hạn, chuẩn bị thi triển tuyệt kỹ thành danh: Khai thiên rút kiếm trảm!
Chu Dương cười rất rực rỡ, nhưng lời anh nói lại khiến người tôi lạnh thấu xương.
Toàn bộ dân chúng Cadila điên rồi, họ vừa mới đưa cho Chu Dương phí tinh thần cùng với phí làm việc, bảo khố đều sạch sẽ không còn một hạt bụi, nếu lại tới một lần nữa thì ai có thể bồi thường nổi?
Không ai dám cược!
Chu Dương đã dùng thực lực của bản thân chứng minh anh mạnh mẽ không thể địch nổi.
Mặc dù có người cực kỳ tin tưởng vào Khai Thiên kiếm thánh thì cũng không dám đặt cược.
Bởi vì cái giá của thất bại quá lớn, họ chịu thua không nổi.
Người dân Cadila quỳ dưới đất, cầu xin Khai Thiên kiếm thánh, từng người than thở khóc lóc.
Vốn dĩ tay cầm kiếm của Khai Thiên kiếm thánh rất mực thận trọng, lúc này lại trở nên run rẩy.
Nếu anh không lòng tin vô cùng chiến thắng Chu Dương thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
Nhưng nếu mà anh thất bại, không những không thể chính danh cho Cadila, thậm chí còn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Cadila. Đến lúc đó, những người bị Chu Dương giết chết đều sẽ tính trên đầu anh.
Trách nhiệm và áp lực nặng nề như vậy thì ai có thể tiếp nhận nổi?
Anh ta không chịu nổi...
Đôi mắt sáng ngời của Khai Thiên kiếm thánh lại trở nên đục ngầu lần nữa, anh không nói gì, lặng lẽ lùi sau một bước, nhường ra một con đường cho Chu Dương.
Anh đã dùng hành động để chứng minh thái độ của mình.
Sắc mặt mọi người đại biến, rối rít dùng ánh mắt bất mãn nhìn Khai Thiên kiếm thánh.
Chu Dương vốn dĩ phải đi, tràng tai nạn này lập tức tiêu trừ trong vô hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận