Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 494: Tặng ngươi một tấm thẻ người tốt

“Tuy rằng thân phận không được xán lạn, nhưng tương lai lại có rất nhiều lợi ích!”
Bên trong cung Quảng Hàn, hai nữ nhân tụ lại, ăn bánh ngọt, thoải mái tám chuyện.
Hai người vốn dĩ đang trò chuyện rất vui vẻ, không ngờ đối phương lại nói đến đề tài này, sắc mặt phút chốc trở nên khó coi.
“Chắc ngươi là người Thiên Đế tìm đến để thuyết phục ta chứ gì!”
“Gần đây công việc của ta rất bận rộn, sau này nếu không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy ta, tiễn khách!” Nàng lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Không chỉ là có ý đuổi khách, trong lời nói còn bao gồm ý đoạn tuyệt qua lại với đối phương.
Có thể thấy được, thái độ vô cùng dứt khoát.
“Tính khí ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy!”
“Thế nào rồi cũng phải ở trong cung Quảng Hàn một mình cả đời cho coi!”
Cuối cùng Nữ Tiên nhìn vào khuôn mặt ấy, vẻ ghen ghét hiện ra trong mắt, nhanh chóng rời đi.
“Ngươi dám sỉ nhục Quảng Hàn tiên tử!”
“Từ bây giờ trở đi ở đây không hoan nghênh ngươi! Nếu lại để cho ta gặp được ngươi lần nữa, ta sẽ dùng búa trong tay bổ ngươi làm đôi!” Ngô Cương đang chặt cây nguyệt quế, nghe thấy lời này, cầm búa bước nhanh tới.
Bị bộ dáng hung thần sát ác này dọa đến kinh vía, hắn liền vội vã đẩy nhanh bước chân, chạy mất về phía xa.
“Hừ! Lần sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!”
“Nếu ta lại nghe được ngươi nói xấu Quảng Hàn tiên tử, đừng trách ta không khách khí!”
Ngô Cương hừ lạnh một tiếng, cầm búa đi về phía trước mấy bước, âm lượng giọng nói tăng lên mấy phần, hình như không phải nói cho Tiên nữ nghe, mà là đang đặc biệt nói cho Hằng Nga nghe.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngươi cũng không soi lại gương đi, nàng có thể để ý đến ngươi chắc!”
“Chư thiên vạn giới không biết có bao nhiêu người đàn ông đã bày tỏ với nàng, không nói xa xôi, Thiên Đế của Nam Thiên Lý là người ngươi có thể so sánh hay sao!”
Ngô Cương giận không chỉ vì một chuyện, cầm chặt búa vọt tới phía Nữ Tiên.
Nữ Tiên bị hắn làm cho sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, vội vã bay về phía xa chạy mất.
Nhìn thấy Ngô Cương đuổi theo nữa thì lại tiếp tục nói: “Thứ quỷ nghèo như ngươi, đời này cũng đừng nghĩ mình sẽ xứng với nàng!”
“Khoảng cách xa nhất thế gian không phải khoảng cách giữa sống và chết, mà là ngươi yêu nàng, nàng lại cố tình làm như không thấy!”
“Cho dù ngươi ở gần nàng nhất thì sao chứ? Gần chùa cũng đừng hòng gọi bụt bằng anh, chỉ có ôm một bụng tức giận mà thôi!”
“Ngươi cho rằng Cảnh Thành không biết ngươi thích nàng ấy sao? Nàng không thèm để ý đến ngươi thì có!”
“Cho dù ngươi có thể hiện ra mặt cả trăm lần, nàng cũng không cảm động chút nào đâu!”
“Thế giới loài người có một danh ngôn rất chí lý, chó thì đến cuối cùng cũng chẳng có gì cả!” Tiên dường như được khai quang, lời nói vô cùng ác độc, đâm vào lòng người.
Ngô Cương giận đến đỏ mắt, cầm chặt búa trong tay, dùng thần thông xông thẳng về phía Tiên.
“Hôm nay mà không làm thịt được ngươi, thì ta theo họ ngươi luôn!”
Nói những lời như vậy có thể thấy được Ngô Cương đã hạ quyết tâm phải giết! Vô số ánh sáng như ánh đao tuyết, chớp mắt đã ập đến, tạo thành một tấm Tử vong chi võng.
Nữ Tiên cũng chỉ có miệng là lợi hại, sức chiến đấu lại chẳng ra gì, làm sao so được với Ngô Cương trước giờ toàn chặt cây kia.
Có thể thấy khi sắp bị chặt đầu tại chỗ, từ bên trong cung Quảng Hàn bay ra một sợi dây tơ, cuốn lấy búa của Ngô Cương, cứu Tiên một mạng.
“Tha cho người khác là tha cho chính mình!”
“Giết nàng, chỉ khiến ngươi bị trừng phạt nặng hơn thôi.”
“Ta không đành lòng để ngươi vì chuyện này mà bị trừng phạt.”
Ngô Cương nghe được câu này, cho dù cứng rắn đến đâu cũng hóa thành mềm nhũn.
Hắn nhìn thấy Hằng Nga áo trắng tung bay trong gió mà đến, ánh mắt lập tức ngây dại.
“Ta nghe lời ngươi!”
“Hôm nay coi như ngươi gặp may!”
“Cút đi cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, lần sau, ngươi sẽ không hên như vậy đâu!”
Nữ Tiên hừ một tiếng: “Tin rằng ngươi cũng không dám!”
“Đừng hòng hù dọa ta, ta cũng không phải người nhát gan!”
“Sau lưng ta có người chống lưng, ngươi động đến một đầu ngón tay ta thử xem!”
Nhìn thấy nàng đến, Nữ Tiên trong nháy mắt tự tin hơn hẳn.
Nàng cho rằng Ngô Cương không dám động thủ trước mặt Hằng Nga.
Nhất là sau đã nói, hắn càng không dám nghịch ý.
Trung hậu thành thật nghe lời như vậy, giống như là một con chó, có nữ nhân nào sẽ cảm thấy hứng thú chứ? Đến cả nàng còn không thèm nhìn đến Ngô Cương.
Ngô Cương tức đến xanh mét mặt mày, gân xanh nổi lên đầy trên trán.
Nữ Tiên này quá ác độc, cố nhẫn nhịn thêm chút nữa, hắn mới miễn cưỡng đè xuống cơn giận này.
“Lẽ nào ngươi không nên biết khó mà lui sao?”
Chu Dương cười xuất hiện ở giữa hai người, hướng về phía Hằng Nga chào một cái.
Tay cầm búa, trả lại cho người trông cửa cung Quảng Hàn, không phải Ngô Cương thì là ai? Đối với con cẩu này, Chu Dương tất nhiên cũng sẽ không nể mặt hắn.
“Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho hắn đụng tới một cọng tóc của nàng!”
Ngô Cương nhảy một cái ngăn ở trước mặt nàng, búa nắm trong tay, chỉ cần Chu Dương dám bước vào nửa bước, hắn sẽ không chút do dự cho một búa.
“Ngươi mà cũng xứng làm sứ giả bảo vệ hoa?”
“Ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Ngô Cương lập tức phẫn nộ, hắn giận dữ gầm lên một tiếng: “Ta lại muốn xem thử ngươi có bản lãnh gì, mà dám lớn lối như vậy...”
Trong nháy mắt Ngô Cương biến thành một chấm đen nhỏ biến mất tại phía chân trời, ít nhất cũng bị Chu Dương một đòn đánh ra bên ngoài mấy ngàn dặm.
Cũng bởi vì Ngô Cương không phạm sai lầm gì lớn, giữa hai người cũng không có ân oán gì, bằng không, một đòn lúc nãy, hắn chắc chắn không còn tính mạng.
“Được rồi, bây giờ không có người ngoài quấy rầy, chúng ta có thể trò chuyện tử tế chưa?”
Nàng thở sâu một hơi, hiểu rõ người trước mắt không phải là người nàng có thể ngăn cản.
Nàng âm thầm lấy một lá bùa hộ thân, gật đầu nói: “Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lụa trắng quanh thân nàng không ngừng bay lượn, tạo thành một lớp phòng ngự.
“Có nhất thiết phải làm vậy không? Nhìn ta trông có vẻ giống như người xấu sao?”
Chu Dương cười hì hì nói.
Khuôn mặt nàng như sương băng, giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo, khiến cho người khác cảm giác mọi thứ dường như bị đóng băng.
“Ta khuyên ngươi lập tức rời khỏi đây! Ta đã thông báo với Thiên Đình, nếu như ngươi vẫn còn không đi, sẽ không còn cơ hội rời khỏi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận