Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 102: Chuồng Nuôi Các Nữ Nô Lệ

Một con mắt ở nơi khác cũng có thu hoạch, đó là một trung tâm thương mại nhỏ, cách đó không xa trong một ngôi nhà có hơn hai mươi người phụ nữ ở trong đó.
Quần áo của các cô câu lũ, gương mặt tiều tụy.
Những người phụ nữ này không ngừng kêu la và đấm đánh trước cửa nhà.
Một lát sau, cửa được mở ra, một tên đàn ông mập mạp đi tới, ánh mắt anh tôi quét qua trên người những cô gái này, giống như là đang lựa chọn hàng hóa.
Có thể duy trì béo mập ở tận thế chứng minh tên này có bản lãnh và năng lực.
Ánh mắt mấy người phụ nữ này sáng lên, họ vọt tới, thậm chí còn có người quỳ xuống cầu xin, chỉ vì có thể làm cho anh tôi coi trọng mình.
Tưởng Tiến Đức không thèm nhìn mấy người quỳ xuống, ánh mắt của anh dừng ở trên khuôn mặt và vóc người của họ.
Rất nhanh, anh đã tìm được mục tiêu vừa ý.
Đó là một người phụ nữ ba mươi tuổi thành thục, còn có một cô gái chừng mười bảy tuổi, đây là hai người đẹp nhất ở đây.
Ăn cơm no chính là câu nói êm tai nhất ở tận thế.
Hai người cảm kích rơi nước mắt, vội vàng bước nhanh đi theo.
Sau khi tận thế xảy ra không lâu, mấy người phụ nữ này đều bị nhốt ở trong trung tâm thương mại, mới đầu mọi người còn có thể bình an không việc gì.
Nhưng mà loại tình huống này không duy trì được một ngày thì đã có một người bị chơi hư.
Đây là một tín hiệu, mất đi sự ràng buộc của luật pháp, rất nhiều người phóng túng thú tính của mình, phụ nữ trong trung tâm thương mại không thể tránh khỏi kết cục bi thảm.
Nhưng không phải ai cũng lựa chọn tiếp nhận vận mệnh, có người chọn tự sát, có người phản kháng.
Kết quả là bi thảm...
Phụ nữ thì làm sao có thể bì được với đám đàn ông với thân hình và lực lượng vượt xa hơn được? Toàn bộ nhóm phụ nữ bị trấn áp.
Vì để tránh cho những chuyện tương tự xảy ra, khiến cho nhóm phụ nữ này nghe lời, đám đàn ông giam cầm họ ở trong căn nhà này, chịu đói chịu khát.
Đây là sự bắt đầu của vận mạng bi thảm, đám đàn ông lập ra quy tắc, thực hành chế độ làm việc, nhóm phụ nữ bị nuôi nhốt, chỉ có “làm việc” mới có thể được đến thức ăn, nếu không thì phải đói bụng.
Mà công việc duy nhất để có được thức ăn chính là hầu hạ đàn ông.
Một người phụ nữ trung niên có vóc dáng chắc nịch đói đến đỏ mắt, thấy cơ hội lại sắp biến mất, lửa giận trong bà bùng cháy.
Bà ta không nhào tới Tưởng Tiến Đức, cũng không can đảm, mà là bổ nhào về phía người phụ nữ ba mươi tuổi và thiếu nữ mười bảy tuổi được chọn lựa, giơ tay cào mặt của họ, muốn phá hủy cái gương mặt hồ ly tinh kia.
Con người không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đồng đều!
Cái loại phụ nữ dựa vào mặt để kiếm cơm tự nhiên sẽ trở đối tượng bị mọi người ghen ghét.
Thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người phụ nữ trung niên kia cào rách mặt, khuôn mặt đẫm máu.
Người phụ nữ ba mươi tuổi hình như sớm có kinh nghiệm ứng đối, cô ta cũng nhe nanh múa vuốt, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
Tiếng súng vang lên, tên phụ nữ trung niên chắc nịch bị một phát súng bắn chết, mấy người phụ nữ xem kịch xung quanh cũng vội co người đến góc tường, tỏ vẻ mình vô hại.
Tưởng Tiến Đức rất hài lòng loại kết quả này, anh kéo người phụ nữ thành thục và thiếu nữ mười bảy tuổi lên.
Nhưng khi anh thấy khuôn mặt bị cào nát của thiếu nữ, vết thương máu chảy dầm dề làm cho anh muốn ói, sắc mặt anh tôi lạnh xuống trong nháy mắt.
Thiếu nữ thần sắc ngẩn ngơ, vội vàng la to:
Nhưng không đợi cô nói xong thì hai tên đàn ông gác cổng đã ngăn cô lại, cánh cổng kim loại vừa dày vừa nặng bị đóng lại lần nữa.
Thiếu nữ chán nản ngồi dưới đất, nước mắt chảy ra hòa cùng với vết máu.
Mấy người phụ nữ khác thì cười hả hê.
Điều này đại biểu họ đã thiếu đi một đối thủ cạnh tranh mạnh.
Không sai, cho tới bây giờ, họ vẫn không một lòng đoàn kết, chỉ muốn cố gắng thu hoạch thức ăn cho bản thân càng nhiều càng tốt.
Nếu không phải họ bị cưỡng chế yêu cầu không thể động thủ, vậy thì mấy người có nhan sắc xinh đẹp nhất đã sớm bị hủy dung khi đang say ngủ rồi.
Thiếu nữ không màng ghê tởm, dùng sức đấm đá thi thể của người phụ nữ kia, phát tiết tất cả lửa giận trên người bà ta.
Cái tên này đã tước đoạt cơ hội sống sót của mình...
Động Sát Chi Nhãn chậm rãi thu hồi ánh mắt, Chu Dương không ý định xía vào.
Cho dù mình có cứu thì ở tận thế khốc liệt như vậy, họ có thể sống được bao lâu?
Khác nhau chỉ là chết sớm và chết muộn mà thôi.
Mặc dù họ rất đáng thương, nhưng mà ở tận thế còn có biết bao nhiêu người đáng thương?
Động Sát Chi Nhãn xem xong kịch hay thì bay đi.
Xa xa nhìn thấy Tưởng Tiến Đức và người phụ nữ thành thục chiến đấu thành một đoàn.
Động Sát Chi Nhãn không hứng thú xem, chậm rãi bay cao.
Bang!
Tiếng súng vang lên, Động Sát Chi Nhãn bị bắn nát.
Tưởng Tiến Đức chậm rãi thu súng về, vẻ mặt xúi quẩy.
Người trong thương trường nghe thấy tiếng súng, rối rít tụ tập qua đây.
Tưởng Tiến Đức phun một ngụm nước miếng xuống đất.
Ông ta còn muốn lấy lại sĩ khí, không muốn bị người khác vây xem.
Tưởng Tiến Đức không biết hành động vừa rồi của mình đã chọc giận tới sự tồn tại không thể trêu chọc.
Anh sẽ vì sự dốt nát của mình trả giá bằng máu!
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật
Bạn cần đăng nhập để bình luận