Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 96

**Chương 96: Cuộc gọi video**
Xuất phát từ hiếu kỳ, Mạnh Sơ Nguyên cố ý đi tới phía trước nhìn.
Vật đó đặt ở bên cạnh ống đựng bút, xung quanh là một đống tài liệu văn bản xếp chồng cao, nếu không phải Mạnh Sơ Nguyên vừa rồi đi tới nhìn ra cửa sổ, thì căn bản đã không phát hiện ra.
Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ kiểu cũ, bề ngoài đã mất đi vẻ sáng bóng, trông có vẻ đã nhiều năm rồi, đặt trên bàn làm việc này có chút không hài hòa, vì vậy đã thu hút ánh mắt của Mạnh Sơ Nguyên.
Nàng chưa từng thấy qua món đồ cổ xưa như vậy, cho nên cẩn thận từng li từng tí cầm lên xem, nàng nhẹ nhàng đẩy nắp đồng hồ ra, không ngờ kim giây bên trong thật sự đang chạy.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Vừa đúng lúc này Lục Mẫu đi tới.
Nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên đang cầm trên tay chiếc đồng hồ bỏ túi kia của Lục Kình Dã, vẻ mặt Lục Mẫu đột nhiên thoáng hiện mấy phần ưu sầu.
Nàng lấy chiếc đồng hồ bỏ túi từ tay Mạnh Sơ Nguyên, đôi mắt hơi hoe đỏ, nàng thở dài mở miệng: “Đây là di vật của ông ngoại A Dã.”
Nàng là một người mẹ không xứng chức.
Lão công này mỗi ngày bận rộn công việc bên ngoài, nàng ở nhà trông con cũng cảm thấy mệt mỏi, không chịu ngồi yên nên nàng thường xuyên mang theo Lục Kình Dã về nhà ngoại, mỗi lần trở về nàng đều phải than phiền với phụ thân, về cuộc sống sau hôn nhân khổ này khổ nọ.
Lâm Phụ bảo nàng đi kiếm việc gì đó làm, đừng mỗi ngày giống như một oán phụ, còn bằng lòng trông con giúp nàng.
Cho nên Lục Kình Dã khi còn bé căn bản là do ông ngoại nuôi lớn, hắn không chỉ thông minh mà còn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi bình thường, ông ngoại hắn đã tự mình dạy cho hắn rất nhiều điều.
“Cha ta qua đời vì bệnh ung thư, đúng vào năm ta sinh đứa thứ ba, khoảng thời gian ta bị trầm cảm sau sinh đó, chính là A Dã đã chăm sóc ta cùng các em trai em gái của hắn......”
Lục Mẫu nói rồi chợt cười chua xót, “Khi đó hắn còn chưa đến 10 tuổi nữa.”
Lục Kình Dã khi đó vẫn còn là một đứa trẻ, hắn biết ông ngoại mất, lúc đó hắn còn đau khổ hơn bất kỳ ai, nhưng trước mặt mẫu thân hắn lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Hắn mỗi ngày phải dỗ em trai ngủ, còn phải dỗ dành em gái vừa mới ra đời không lâu, những lúc thấy mẫu thân lén lút khóc một mình, hắn còn đến lau nước mắt cho mẫu thân.
Lục Mẫu: “Cha ta nói, ta không nên giống như một oán phụ, muốn làm gì thì làm nấy, phải sống một cuộc sống vui vẻ.”
Cho nên hiện tại nàng vẫn giữ trạng thái như thiếu nữ, giống hệt như lúc còn trẻ, những thú vui phóng túng một chút cũng không thiếu.
Về phần vai trò người mẹ này, có lẽ là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời nàng.
“Mẹ, ta rất đồng ý ông ngoại nói, muốn qua vui vẻ sinh hoạt.” Mạnh Sơ Nguyên đặt tay lên vai Lục Mẫu, an ủi: “Nhưng là chúng ta không có khả năng cứ mãi nhớ về quá khứ, nhanh chóng thức thời mới là cách sống của chúng ta chứ.”
“Nhanh chóng thức thời?”
“Đúng vậy, ngài cũng không thể cứ sống ngơ ngơ ngác ngác như thế mãi được? Đi làm chút chuyện có ý nghĩa, ngài sẽ tìm thấy giá trị cuộc sống của mình.”
Lục Mẫu đã chơi bời hơn nửa đời người, hiện tại con cái đều đã lớn cả rồi, nàng cũng sắp đến tuổi hưởng phúc, mặc dù đã bỏ lỡ thanh xuân không thể quay lại, nhưng trong khoảng thời gian còn lại, nàng vẫn có thể sống một cuộc sống phong phú.......
Mạnh Sơ Nguyên thay Lục Kình Dã xem bản báo cáo tháng vừa hoàn thành buổi sáng, bí thư đứng bên cạnh thân mật giải thích cho nàng các số liệu tương ứng.
Lục Mẫu vì xem không hiểu nên trực tiếp chọn cách mặc kệ, nhìn chằm chằm vào số liệu trong bảng biểu rồi bắt đầu gà gật.
“Mẹ?” Mạnh Sơ Nguyên gọi nàng mấy tiếng, nàng mới hoàn hồn lại.
Lục Mẫu híp mắt, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi Trịnh Bí Thư nói, ngài có nghe hiểu không?”
Nghe thấy chuyện liên quan đến công việc, Lục Mẫu lộ vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Hắn vừa nói gì cơ?”
“......”
Nàng quả nhiên là không hề nghe.
Mạnh Sơ Nguyên cảm thấy có một số việc không thể cưỡng cầu, cứ để thuận theo tự nhiên.
Nàng và Lục Mẫu đều là ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, dù sao cũng cần một quá trình thích ứng. Nhưng Mạnh Sơ Nguyên đã nghe hiểu, nàng cũng cơ bản có thể xem hiểu số liệu trên bảng báo cáo kia, biết đại khái tình hình kinh doanh trong một tháng của công ty.
Bận đến giữa trưa, Lục Mẫu đã đói bụng, nàng cầm điện thoại di động lên đặt đồ ăn ngoài, thuận tiện đặt luôn một phần cho Mạnh Sơ Nguyên.
Sau khi đồ ăn ngoài được giao tới, Trịnh Bí Thư tạm thời rời khỏi phòng làm việc, để các nàng yên tâm ăn cơm.
Lục Mẫu mở đồ ăn ngoài, tự mình lấy một phần, mở hộp cơm ra rồi dùng đũa xới một miếng cơm, nói giọng không rõ ràng: “Chúng ta lúc nào về vậy?”
“Mẹ, chúng ta mới ở đây không bao lâu, bây giờ về không thích hợp, ngài đừng gấp được không?”
“Ở đây chán quá.” Mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi này, cứ như đã qua cả một thế kỷ.
Lục Mẫu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Hay là lát nữa ta về trước nhé, ngươi ở lại đây, thấy sao?”
Dù sao nàng cũng chẳng biết làm gì, ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Lục Mẫu mang theo ánh mắt mong chờ nhìn về phía Mạnh Sơ Nguyên, hy vọng nàng có thể đáp ứng yêu cầu của mình.
Mạnh Sơ Nguyên lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng thản nhiên nói: “Nếu ngài muốn về, vậy thì về đi.”
Lục Mẫu vui vẻ cười nói: “Vậy bên này giao cho ngươi nhé, ta về ngủ bù đây.”
Sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Trịnh Bí Thư lại trở lại phòng làm việc, phát hiện trong phòng chỉ còn Mạnh Sơ Nguyên.
Trịnh Bí Thư: “Phu nhân, Lục Tổng bảo tôi chuyển lời tới ngài, nửa giờ sau đến phòng họp để họp.”
Mạnh Sơ Nguyên nghe không hiểu: “Ta chủ trì sao?”
Nàng vừa mới tới, chưa làm rõ được gì cả, một số đại diện bộ phận nàng còn chưa nhận biết hết nữa là, sao lại họp ngay thế này?
Trịnh Bí Thư có lẽ nhìn ra sự bối rối của nàng, cười nói: “Lục Tổng lát nữa sẽ kết nối video, ngài chỉ cần có mặt là được.”
“Thì ra là vậy.”
Ban đầu, ý của Lục Kình Dã là để mẫu thân và Mạnh Sơ Nguyên cùng đến phòng họp, đồng thời tổ chức một cuộc họp nhỏ với những người phụ trách các bộ phận, thuận tiện giới thiệu thân phận hai người họ cho mọi người biết, để tích cực phối hợp công việc còn lại.
Ai ngờ Lục Mẫu ăn cơm trưa xong liền chuồn sớm, để lại Mạnh Sơ Nguyên ở đây giải quyết hậu quả.
Nửa giờ sau, Trịnh Bí Thư nhắc Mạnh Sơ Nguyên đi họp: “Phu nhân, đã đến giờ họp.”
“Được.” Mạnh Sơ Nguyên đặt tài liệu văn bản trong tay xuống, đi cùng hắn đến phòng họp.
Nghe nói cuộc họp này Mạnh Sơ Nguyên sẽ tham dự, những nhân viên tham gia họp đều tập trung mười hai phần tinh thần, phần nhiều là hy vọng để lại ấn tượng tốt cho bà chủ.
Lúc này, Mạnh Sơ Nguyên đang đi tới, mọi người thấy bóng dáng nàng xuất hiện liền lập tức im bặt.
Hôm nay nàng mặc một bộ vest nhỏ màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc thấp, làn da trắng như búp bê, lớp trang điểm trang nhã trên mặt càng làm nổi bật đôi mắt nai xinh đẹp động lòng người của nàng.
Khoảnh khắc Mạnh Sơ Nguyên đi vào từ cửa, ánh mắt mọi người đều bị nàng thu hút.
Trông nàng vừa trắng vừa gầy, tuổi tác cũng còn trẻ, vậy mà khi mặc bộ vest nhỏ kia lại thật sự có mấy phần khí chất của một nữ cường nhân chuyên nghiệp.
Sau khi Mạnh Sơ Nguyên đi vào, nàng lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi chiều mọi người.”
Thấy Mạnh Sơ Nguyên nhiệt tình như vậy, mọi người cũng đồng thanh đáp lại: “Chào Lục thái thái.”
Trịnh Bí Thư ân cần kéo ghế cho Mạnh Sơ Nguyên, đợi nàng ngồi xuống cùng mọi người, cuộc họp liền chính thức bắt đầu.
Lục Kình Dã ở bên kia canh đúng thời gian, chờ Trịnh Bí Thư nhắn tin báo mọi người đã đến đông đủ, không bao lâu sau cuộc gọi video của hắn liền hiện lên trên màn hình.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận