Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 154

Chương 154: Trách nhiệm thuộc về ai
Rõ ràng khung chat bên trong chỉ có hai chữ đơn giản, lại có một luồng cảm xúc khó hiểu dâng trào, lan tỏa trong lòng Lục Thiên Linh. Nhìn thấy tin tức Mạnh Sơ Nguyên gửi tới, lông mày nàng giãn ra, nỗi bất an và tủi thân giấu kín nơi đáy lòng cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa. “Manh Manh, công chúa bạch tuyết của ta tới rồi, ta đi đón một chút.” Khóe môi Lục Thiên Linh hơi nhếch lên, không hề để tâm chút nào đến kết quả sắp phải đối mặt. Bạn ngồi cùng bàn thấy Lục Thiên Linh sắp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tốt bụng khuyên nhủ: “Nếu không tìm lại được sách bài tập, ngươi cứ ngoan ngoãn làm bù một quyển nộp cho lão sư đi, đừng có ngốc nghếch mà cãi nhau với cô ấy nữa.” “Để xem tâm trạng của ta thế nào đã.” Lục Thiên Linh nhét điện thoại vào túi quần áo, hai tay đút vào túi, thờ ơ đi ra khỏi phòng học. Lục Thiên Linh đi vào phòng làm việc của giáo viên, đứng ở vị trí tương đối dễ thấy bên cửa sổ, các giáo viên cùng cấp nhìn thấy nàng đều tò mò nhìn sang, muốn xem thử lần này nàng lại gây ra chuyện gì. Giáo viên lớp bọn họ không ít lần nhắc đến Lục Thiên Linh trước mặt các giáo viên khác, trên dưới phòng làm việc này ai mà không biết chuyện của lớp bọn họ, có một nữ học sinh không quá chuyên tâm, thường xuyên xin nghỉ phép, hễ không phải ngày nghỉ là lại trốn học. Một thời gian trước bọn họ còn nói tình hình của Lục Thiên Linh đã khá hơn nhiều, vậy mà mới duy trì được chưa đến hai tuần, nghe nói còn cãi nhau một trận với giáo viên. Lão sư Tiếng Anh vừa dạy xong lớp bọn họ, rửa tay xong quay về ngồi trên ghế làm việc, nghiêm túc nhìn Lục Thiên Linh: “Ta không phải đã bảo ngươi nộp bổ sung bài tập sao? Hôm nay sao vẫn chưa nộp lên?” Lục Thiên Linh bình tĩnh đáp lại: “Một người mất tích rồi ngươi có thể gọi hắn về nhà ăn cơm được không?” Trên mặt lão sư hiện lên một tia tức giận, nàng đưa tay đẩy gọng kính, lạnh giọng nói: “Ngươi lấy sách bài tập so với người mất tích cái gì? Cái đó có thể giống nhau sao?” Nhìn thấy dáng đứng cà lơ phất phơ của Lục Thiên Linh, hai tay đút trong túi quần đồng phục, lão sư càng thêm nổi nóng, nàng nhíu mày: “Đứng thẳng lên cho ta, bỏ tay ra khỏi túi.” Lục Thiên Linh mặt không đổi sắc bỏ tay ra, điều chỉnh lại dáng đứng. Thấy nàng trông hơi giống học sinh một chút, sắc mặt lão sư mới khá hơn chút, “Ta bảo ngươi gọi phụ huynh đến, ngươi gọi chưa?” Chủ nhiệm lớp của bọn họ chính là lão sư Tiếng Anh, vừa hay lớp bên cạnh có một giáo viên nghỉ sinh, cho nên học kỳ này nhiệm vụ của nàng khá nặng, đồng thời dạy Tiếng Anh cho ba lớp, có đôi khi bận rộn nên việc quản lý lớp ít nhiều sẽ có chút lơ là. Lục Thiên Linh lúc này cũng coi như đụng trúng họng súng của chủ nhiệm lớp. Đột nhiên đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ nhẹ, một người phụ nữ trẻ tuổi xuất hiện ở cửa văn phòng. Người trong phòng làm việc tò mò nhìn ra cửa, vị lão sư ngồi gần cửa nhất hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai ạ?” Mạnh Sơ Nguyên đeo khẩu trang, giọng hơi trầm: “Ta là phụ huynh của Lục Thiên Linh, đến tìm chủ nhiệm lớp của hắn.” Vị lão sư kia có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Thiên Linh lại có phụ huynh trẻ như vậy. Lục Thiên Linh nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên cuối cùng cũng đến, nàng chẳng quản đang ở đâu, liền chạy thẳng đến chỗ Mạnh Sơ Nguyên: “Ta còn tưởng ngươi lạc đường rồi chứ.” Vừa rồi lúc đi vào không nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên, kỳ thật Lục Thiên Linh vẫn rất hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận