Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 28

Chương 28: Đừng chơi đùa lung tung, đi theo ta là được
Hai tổ khác đã xuất phát đến thị trấn để chọn lựa lễ vật, chỉ còn Mạnh Sơ Nguyên cùng Lục Cận Sâm quay về phủ.
Sau khi trở về, Lục Cận Sâm hờn dỗi tự nhốt mình trong phòng, từ chối giao tiếp với Mạnh Sơ Nguyên.
Mạnh Sơ Nguyên ra vẻ không liên quan đến mình, ngồi xuống uống một hớp trà, đột nhiên nhớ tới hôm nàng đi dạo ruộng vườn đã phát hiện gần đó có mấy cây hoa quế, đứng xa cũng có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết của hoa quế...
Nghĩ đến đây, Mạnh Sơ Nguyên liền đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một cái chậu và một cái kéo, sau đó đi ra ngoài.
Mạnh Sơ Nguyên đi đến trước cây hoa quế, nhìn những chùm hoa quế rậm rạp, lấy kéo ra bắt đầu cắt cành.
【 Aiya, Mạnh Tả định làm gì vậy? 】 【 Giờ này là lúc nào rồi chứ, sao nàng còn có tâm trạng hái hoa vậy? 】 【 Cái này cũng quá đáng thất vọng đi, vừa mới thành fan của nàng không bao lâu, ta đã có ý định thoát fan quay sang anti rồi. 】 【 Muốn thoát fan quay sang anti +1 】 Người xem livestream vừa mắng vừa xem, không bao lâu sau Mạnh Sơ Nguyên đã mang về một chậu đầy hoa quế.
Mạnh Sơ Nguyên lại tỉa tót cành hoa quế mang về, đặt sang một bên để hong khô tự nhiên.
Lục Cận Sâm vừa lúc này từ trong phòng đi ra, nhìn thấy trong sân đột nhiên có hai mẹt phơi hoa quế, không khỏi nhíu mày.
Hắn có chút tò mò, muốn mở miệng hỏi, nhưng suy nghĩ và hành động dường như không phải là một.
Cuối cùng Lục Cận Sâm lựa chọn lờ nàng đi, chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả còn chưa bước ra khỏi sân một bước thì đã bị Mạnh Sơ Nguyên gọi lại.
Mạnh Sơ Nguyên hỏi hắn: “Ngươi đi đâu vậy?” “Đi chuẩn bị lễ vật.” Lục Cận Sâm vừa rồi ở trong phòng đã suy nghĩ rất lâu, mặc dù bọn họ không đổi được tiền vốn, nhưng cũng không thể cứ thế cho qua được.
Vừa nghĩ đến ngày mai các tổ khác đều có lễ vật tặng, chỉ có tổ của bọn họ là không có, đến lúc đó sẽ xấu hổ biết bao.
Mạnh Sơ Nguyên nhẹ nhàng 'Ồ' một tiếng: “Vậy là ngươi đã nghĩ ra cách rồi?” “Cũng không có.” Lục Cận Sâm lạnh giọng đáp lại nàng.
“Vậy ngươi cũng đừng làm bậy nữa, cứ đi theo ta là được.” Lục Cận Sâm khẽ hừ một tiếng, khinh thường nhìn nàng.
Đây là muốn hắn cùng nàng nằm yên chờ chết, ngày mai mất mặt trước toàn thể dân làng sao?
Lần này hắn sẽ không nghe theo đâu.
Mạnh Sơ Nguyên thấy hắn không nói gì, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không có ý tưởng gì, thì ta vừa hay đang chuẩn bị đây, ngươi cần gì phải vẽ rắn thêm chân.” Đồng tử băng lãnh của Lục Cận Sâm hơi co lại, lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ: “Ngươi chuẩn bị? Ở đâu?” Hắn ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, cũng không phát hiện trong sân có gì đặc biệt, cuối cùng ánh mắt hắn chậm rãi rơi xuống chỗ hoa quế phơi sau lưng Mạnh Sơ Nguyên.
Không lẽ nàng định tặng hoa quế khô cho người ta sao?
Lục Cận Sâm phủ nhận suy nghĩ vừa rồi, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Sơ Nguyên: “Đồ ngươi chuẩn bị ở đâu?” “Ở đây này.” Mạnh Sơ Nguyên đột nhiên nghiêng người, đưa tay chỉ về phía những thứ đang phơi trên mẹt tre.
“...” Quả đúng là, sợ cái gì thì cái đó đến.
Lục Cận Sâm sa sầm mặt, đôi mắt âm lãnh lộ ra vẻ tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đùa ta đấy à?” “Đùa ngươi cái gì chứ, kẹo hồ lô táo gai và bánh ngọt hoa quế như vậy mà còn chưa đủ sao?” Lục Cận Sâm thấy dáng vẻ của nàng không giống như đang đùa giỡn, sắc mặt hắn mới hơi dịu lại một chút.
“Ngươi biết làm à?” Mạnh Sơ Nguyên: “Nói nhảm, không biết làm thì ta dám nói vậy sao?” 【 Thì ra Mạnh Tả có dự tính này, ta còn tưởng nàng thật sự định nằm yên chờ chết chứ. 】 【 Xin lỗi, vừa rồi lời đòi thoát fan nói hơi sớm, ta cần rút lại. 】 【 Rút lại +1, huhuhu sau này không dám nói lung tung nữa. 】 【 Mạnh Tả quả nhiên là vương giả, đại thiếu gia hạng đồng đoàn này hoàn toàn là nhờ nàng gánh team. 】 【 Lục Cận Sâm, tên tiểu tử nhà ngươi thế mà lại không tin Mạnh Tả của ngươi. 】 【 Chuyện Mạnh Tả làm chỉ có ngươi không nghĩ tới, chứ không có gì nàng không làm được hahaha. 】 Lục Cận Sâm nghe nàng nói vậy, nỗi lo trong lòng dần tan biến, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Lục Cận Sâm nhìn hoa quế và táo gai hình như không nhiều lắm, hắn lại lo lắng hỏi: “Chừng này nguyên liệu ngươi chuẩn bị thì làm được khoảng bao nhiêu?” Mạnh Sơ Nguyên nói thẳng: “Làm không được nhiều đâu.” Một lát sau, Lục Cận Sâm chủ động đề nghị: “Lên núi không? Đi hái thêm một ít về.” Hai người hiếm khi có cùng suy nghĩ, thế là lại lên núi một chuyến, quay lại chỗ hái táo gai lúc sáng.
Cùng lúc đó, hai tổ khác đã đến thị trấn.
Không biết là do họ không tìm thấy món quà ưng ý hay là do đồ vật quá đắt, họ đi liên tiếp mấy cửa hàng tạp hóa đều đi ra tay không.
“Nhan Nhan, chúng ta đi lên phía trước xem thêm chút nữa đi.” Liêu Giai Nhan thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể như vậy thôi.” Trên người các nàng chỉ có hơn 50 đồng, thật sự không biết nên mua gì về.
Tổ trinh thám kia thì ngược lại, liệt kê ra rất nhiều thứ muốn mua, nhưng cuối cùng đều bị giá cả làm cho chùn bước.
Tề Nghiên đi dạo một hồi, dần dần mất kiên nhẫn: “Chút tiền này thì mua được cái gì chứ?” “Hay là mua ít hoa quả về vậy.” Ngay từ đầu, họ còn thảo luận trong xe về việc mua gì, hai chị em đã loại bỏ phương án mua hoa quả đầu tiên, họ đều cho rằng tặng hoa quả có hơi tầm thường, nên muốn tặng thứ gì đó độc đáo hơn.
Nhưng bây giờ, tiền của họ căn bản là không đủ dùng.
Tề Nghiên có chút muốn bỏ cuộc, nhưng lại không cam tâm: “Xem thêm chút nữa đi, hoa quả để làm phương án dự phòng.” Chuyến lên núi này của Lục Cận Sâm cực kỳ giống thổ phỉ vào làng, trái cây trên cây đều bị hắn hái sạch sành sanh.
Mạnh Sơ Nguyên thấy hắn ngay cả táo gai xanh chưa chín cũng không tha, nàng nhịn không được đưa tay, vỗ một cái vào gáy hắn: “Chưa chín mà ngươi cũng hái?” 【 Điều gì khiến Mạnh Tả đánh người thế, thì ra là do đại thiếu gia ngốc nghếch này hahaha 】 【 Đại thiếu gia cực kỳ giống mấy đứa nhỏ nghịch ngợm ở nông thôn. 】 【 Cái tát này của Mạnh Tả làm ta cười bể bụng, Lục Cận Sâm à ngươi cẩn thận chút đi. 】 【 Nhìn ra được Mạnh Tả rất bất đắc dĩ hahaha. 】 Lục Cận Sâm ngơ ngác quay đầu lại, có chút ấm ức nói: “Ta sợ không đủ.” “Mấy quả chưa chín này ngươi hái về cũng vô dụng thôi.” Bọn họ hái được một sọt táo gai, sau khi xuống núi, Mạnh Sơ Nguyên dẫn Lục Cận Sâm đến nhà lão gia gia và lão nãi nãi để mượn đồ.
“Oa nhi, con đến rồi à?” Lão nãi nãi nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên lại xuất hiện ở cửa nhà mình, bà vui vẻ đi ra chào đón.
Mạnh Sơ Nguyên sau khi đi vào, trước tiên giới thiệu Lục Cận Sâm với lão nãi nãi: “Nãi nãi, đây là đệ đệ của con.” Lục Cận Sâm sững sờ một lúc, rồi ngại ngùng mở miệng: “Bà nội khỏe ạ.” “Con khỏe.” Nhìn Lục Cận Sâm vừa cao ráo đẹp trai, lại còn lễ phép, nụ cười trên mặt lão nãi nãi càng thêm rạng rỡ.
Mạnh Sơ Nguyên: “Nãi nãi, con muốn mượn ngài cái xe đẩy lần trước dùng kéo khoai lang, con còn muốn mượn một ít bột gạo nếp và bột gạo tẻ, nhà ngài có không ạ?” Vừa rồi lúc bọn họ từ trên núi xuống rất vất vả, sợ không cẩn thận làm đổ hết táo gai, mà đoạn đường về còn khá xa, nên Mạnh Sơ Nguyên mới đến nhà lão nãi nãi để mượn xe đẩy.
Nhân tiện, làm bánh ngọt hoa quế cũng cần nguyên liệu, nên muốn thử vận may ở chỗ lão nãi nãi, xem có thể gom đủ những thứ này không.
Lão nãi nãi sảng khoái đồng ý: “Oa nhi, con hỏi đúng người rồi đấy, nhà ta có thật này, các con chờ một lát, ta đi lấy cho các con.” “Vâng ạ, cảm ơn nãi nãi.” Không bao lâu sau, lão nãi nãi không chỉ kéo xe đẩy ra, mà còn mang cả bột gạo nếp và bột gạo tẻ Mạnh Sơ Nguyên cần ra.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận