Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 441

Chương 441: Tới không phải lúc
Tề Nghiên nhìn thấy thái độ của Tề Vinh Thắng sau khi thay đổi, thấy hắn quan tâm vô cùng chu đáo đến thân thể Tần Vãn Dư, nàng liền cảm thấy không đáng thay cho người mẹ đã mất của mình. Sắc mặt nàng ảm đạm, hai tay không tự chủ siết chặt thành nắm đấm, dường như đang cố kiềm nén nỗi phẫn nộ và bất mãn trong lòng. Vào lúc Tề Lão Thái Thái chuẩn bị mở miệng gọi nàng lại ngồi, Tề Nghiên cắn răng, dứt khoát bước nhanh lên lầu, nàng về đến phòng liền tức giận đóng sập cửa lại, chỉ để lại một tiếng vang lớn quanh quẩn trong phòng. Người hầu phía sau kinh ngạc sững sờ đứng ngoài cửa, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Tề Lão Thái Thái rõ ràng là bị tiếng động làm cho hoảng sợ, bà ôm ngực, mặt mày tái mét nhìn về phía Tề Trinh, “Đây là thế nào?” Thấy nãi nãi bị dọa, Tề Trinh vội vàng trấn an bà. “A Trinh, mau đi xem tỷ tỷ ngươi thế nào?” Tề Lão Thái Thái vẫn quan tâm đến Tề Nghiên, bà ngồi trên xe lăn không tiện lên lầu, thế là liền bảo Tề Trinh đi lên xem thử. “Vâng, ta đi xem một chút.” Tề Vinh Thắng và Tần Vãn Dư cũng bị dọa sững sờ tương tự, tiếng vang này trong nháy mắt khiến Tề Vinh Thắng trong lòng sinh ra bực bội, nếu không phải hắn và Tần Vãn Dư hiện tại muốn ra cửa, có lẽ thật sự sẽ không bỏ qua, “Con nhóc chết tiệt này, nàng có ý gì hả? Vừa về đến liền vênh mặt với ta.” Nghĩ đến Tần Vãn Dư còn đang mang thai, hắn quay đầu lại nói: “Có dọa ngươi không?” “Ta không sao.” Tần Vãn Dư thấy hắn tính tình dễ dàng nóng nảy như vậy, không khỏi liếc hắn một cái, “Ngươi tốt nhất là bớt lời đi.” Giờ này khắc này, người hầu xách hành lý đứng ở ngoài cửa, bởi vì vừa rồi bọn hắn đều nhìn thấy Tề Nghiên tức giận, cửa này bọn hắn cũng không biết có nên gõ hay không, mãi cho đến khi Tề Trinh đi lên lầu, mới vừa vặn giải quyết vấn đề khó xử của bọn hắn. Tề Trinh hít sâu một hơi, đưa tay gõ gõ cửa phòng của nàng. “Để ở cửa là được.” Tề Nghiên tưởng lầm người gõ cửa là người hầu, ngữ khí mặc dù tỏ ra lạnh nhạt, nhưng giọng điệu cũng coi như bình thường. Tề Trinh thấy nàng không ra mở cửa, kiên nhẫn gõ lại một lần nữa. Nghe thấy tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, Tề Nghiên càng thêm bực bội, nàng cố nén cảm xúc sắp bùng nổ để mở cửa, “Ta đã nói để ở cửa là được, các ngươi không nghe thấy sao?” Ngay lúc cửa mở, Tề Trinh mặt không đổi sắc đứng ở cửa, “Là ta, nãi nãi bảo ta tới xem ngươi.” Tề Nghiên nhìn về phía hắn, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt, chán ghét mở miệng: “Giả mù sa mưa.” “......” Tề Nghiên trước khi trở về đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, nàng nghĩ dù sao cũng là cùng nhau ghi hình một tiết mục, cho rằng nhịn mấy ngày là ổn, dù sao Tề Vinh Thắng lại coi trọng thể diện như vậy, đoán chừng trước máy quay sẽ không làm nàng mất mặt, kết quả vừa mới vào cửa đã mở màn bằng cách này. Nàng cũng không muốn làm ầm lên quá khó coi, nhưng dù cho Tề Nghiên không chủ động gây sự, Tề Vinh Thắng cũng vẫn nhìn nàng không vừa mắt. Vài giờ sau. Tề Vinh Thắng bọn hắn từ bệnh viện trở về, cặp vợ chồng không giống như lúc ra cửa nắm tay nhau trở về, không khí này dường như đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận