Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 332

Chương 332: Không quan tâm cũng không đau lòng? Mạnh Sơ Nguyên đến chỗ nhân viên công tác lấy hộp y tế để xử lý vết thương cho Tề Trinh. "Tề Trinh, tay ngươi thả xuống, đừng đè lên vết thương."
"Được." Tay Tề Trinh rời khỏi miệng vết thương, dời xuống dưới, siết chặt hai bên ngón tay, rất nhanh đã đạt được hiệu quả cầm máu. "Siết chặt vào, ta lau vết thương cho ngươi trước." Mạnh Sơ Nguyên mở hộp y tế, trước tiên dùng bông gòn lau sạch xung quanh vết thương, sau đó lại dùng tăm bông chấm cồn đỏ để khử trùng vết thương cho hắn. Tăm bông chấm cồn đỏ tiếp xúc với vết thương, cảm giác lành lạnh thấm vào bên trong, tăm bông ấn xuống gây ra một trận đau nhói, đau đến Tề Trinh không khỏi nhíu mày. Mạnh Sơ Nguyên thấy vết thương của hắn hơi lớn, băng dán cá nhân không thể che hết hoàn toàn, thế là dùng băng gạc băng bó cho hắn. 【 Phản ứng của Mạnh Tả làm ta nhất thời không biết Tề Trinh rốt cuộc là đệ đệ của ai 】 【 Nói thật, Mạnh Tả thật sự là một tỷ tỷ rất tốt, mặc dù nàng và Tề Trinh cũng không kém mấy tuổi, nhưng nàng lấy hộp y tế đến băng bó cho Tề Trinh, hành động này thật ấm áp, rất khiến người ta có cảm giác an toàn! 】 【 A a a a ta ghen tị quá!! Sao người bị thương không phải ta huhuhu, ta cũng muốn Mạnh Tả băng bó cho ta 】 【 Người nào người nấy đều thờ ơ lạnh nhạt, như vậy cũng quá lạnh lùng đi, đi lên giúp một tay thì sao? Sợ Tề Trinh ăn vạ đòi tiền à? 】
"Xong rồi." Băng bó xong, Mạnh Sơ Nguyên còn dịu dàng nhắc nhở hắn: "Mấy ngày nay chú ý một chút, vết thương không được đụng nước."
Tề Trinh cứ nhìn chằm chằm ngón tay đã được băng bó kỹ, đến khi ngẩng đầu nhìn Mạnh Sơ Nguyên, hắn bất chợt hoàn hồn. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, sự chú ý đều tập trung vào vết thương của chính mình, Tề Trinh hoàn toàn không để ý là ai đang xử lý vết thương cho hắn. Lúc này thấy rõ là Mạnh Sơ Nguyên đang làm việc này, hắn thật sự cảm thấy bất ngờ, đáy mắt thoáng hiện vẻ cảm động, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Cảm ơn Mạnh Tả."
"Không sao." Mạnh Sơ Nguyên đóng hộp y tế trả lại cho nhân viên công tác bên cạnh, quay đầu nhìn Tề Trinh, bình thản nói: "Ngươi ra phòng khách nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ giao cho ta."
Để không làm phiền thêm bọn họ, Tề Trinh do dự mấy giây rồi đành thỏa hiệp với Mạnh Sơ Nguyên: "Vậy làm phiền ngươi." Tề Trinh đi ra từ phòng bếp, rất nhanh liền chạm mặt Tề Nghiên trong đại sảnh. "Bị thương à?" Thấy ngón tay Tề Trinh quấn băng gạc, trên mặt Tề Nghiên không nhìn ra vui buồn. Tề Trinh ngước mắt nhìn nàng, mặt mày lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Tề Nghiên phát hiện hắn bị thương lại còn chủ động hỏi han.
Bạn cần đăng nhập để bình luận