Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 140

Chương 140: Nàng gả cho người đàn ông đáng tin cậy
Lúc bọn họ nhảy xong điệu nhảy quảng trường thì buổi phát sóng trực tiếp đã sớm kết thúc. Mạnh Sơ Nguyên trở về nhìn thấy phòng của Tề Nghiên vẫn còn sáng đèn, cửa phòng và cửa sổ đều đóng chặt. Nàng ở đại sảnh nghỉ ngơi một hồi lâu, vừa định đi tắm rửa thì Mạnh Sơ Nguyên nghe được bên ngoài sân có người gõ cửa, thế là nàng đi về phía cửa chính. Mùa thu này đã kết thúc, Mạnh Sơ Nguyên cũng không biết người gõ cửa là ai. Nàng tò mò đi tới mở then cài cửa, sau đó liền thấy Tề Trinh phong trần mệt mỏi đứng ở cửa ra vào, bên cạnh còn để một cái rương hành lý màu đen. Tề Trinh tưởng người mở cửa sẽ là Tề Nghiên, hắn ngẩng đầu vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên, hắn liền thu lại lời đến bên miệng. Hắn ôn hòa cười cười: “Mạnh Tả, tại sao lại là ngươi?”
Mạnh Sơ Nguyên nhướng mày nói với hắn: “Không khéo lắm, ta đang ở đây.”
Lúc rảnh rỗi hắn có xem phát sóng trực tiếp, tự nhiên cũng biết Mạnh Sơ Nguyên và Tề Nghiên đã ở cùng nhau, chỉ là không ngờ người cuối cùng mở cửa cho hắn lại là Mạnh Sơ Nguyên. Tề Trinh xách rương hành lý vào, tò mò hỏi một câu: “Tỷ của ta đâu?”
“Ở trong phòng.” Mạnh Sơ Nguyên ngoái nhìn, chỉ về phía phòng của Tề Nghiên. “Hai ngày nay ta không ở đây, tỷ ta hẳn là đã gây phiền phức cho ngươi nhỉ?”
Vụ việc Tề Nghiên tự mình tìm chỗ ở hôm đó đã treo trên bảng tìm kiếm nóng cả ngày, cư dân mạng đều cảm thấy nàng làm vậy có hơi quá đáng, không coi tổ chương trình ra gì, cũng không coi các khách mời khác ra gì. Nếu không phải đạo diễn đêm đó cố ý sắp xếp cuộc thi, Tề Nghiên có lẽ đã không có đường thoát. Mạnh Sơ Nguyên cười như không cười nhìn hắn, ôn hòa nhắc nhở: “Ta và nàng không cùng đội, chuyện gây phiền phức này ngươi phải hỏi người khác.”
Dù sao Tề Nghiên có làm loạn thế nào cũng không ảnh hưởng đến Mạnh Sơ Nguyên, hai người họ ngoài việc cùng tham gia một chương trình thì về cơ bản không có giao điểm nào. Mạnh Sơ Nguyên khóa cửa xong, quay đầu nói với hắn: “Sát vách phòng tỷ tỷ ngươi còn có một phòng trống.”
“Được.”
Nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa, Tề Nghiên tò mò đi đến bên cửa phòng, nghiêng người lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Mạnh Sơ Nguyên khẽ nhìn lướt qua, nhẹ giọng mở miệng: “Không có việc gì ta về phòng trước đây.”
Mạnh Sơ Nguyên có thể nhìn ra vẻ tiều tụy trên khuôn mặt Tề Trinh, nghĩ đến người ta quay xong phim từ xa chạy về suốt đêm, hẳn là cũng không muốn tán gẫu gì với nàng. Sau khi Mạnh Sơ Nguyên về phòng, Tề Trinh mang theo rương của mình, đi về phía căn phòng không sáng đèn bên kia. Khi hắn đi ngang qua cửa phòng Tề Nghiên, cánh cửa kia đột nhiên mở ra từ bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận