Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 74

Chương 74: Nàng mỗi ngày đều làm một việc tốt
Tề Trinh vừa mới nói xong, cảm giác xung quanh đều yên lặng đi không ít.
Lời này không chỉ hấp dẫn ánh mắt của mấy vị khách quý khác, mà còn khiến lực chú ý của người xem phát sóng trực tiếp đổ dồn vào người Tề Nghiên.
【 Ta dám cược ngũ mao tiền nàng không thể nào tháo trang sức, muốn gỡ đã sớm động thủ rồi 】 【 Người trên, ta cược năm mươi!! Tề Nghiên nàng có một thân phản cốt 】 【 Chẳng lẽ chỉ có ta vừa phát hiện Mạnh Tả từ đầu đến giờ đều không có trang điểm sao, trạng thái này cũng quá tốt đi, thật sự là lão thiên thưởng cơm ăn, ngưỡng mộ ô ô ô 】 【 Thật kỳ quái, tất cả mọi người tẩy trang, chỉ nàng không gỡ, cái này không xấu hổ sao? 】 Sắc mặt Tề Nghiên dần dần ảm đạm xuống, nàng nhìn Tề Trinh, mặt không đổi sắc nói: “Đồ trang điểm của ta không có vấn đề.” Nàng dùng đều là hàng hiệu, chất lượng có bảo đảm.
Tề Nghiên không cảm thấy nhất định phải gỡ lớp trang điểm này, nàng cho rằng biển cả lớn như vậy, chút đồ trên mặt nàng cũng chỉ có vậy, ảnh hưởng có thể lớn bao nhiêu?
Huống chi sáng hôm nay nàng đã bỏ ra rất lâu mới trang điểm xong, hơn nữa nàng cũng không có đủ dũng khí để tháo bỏ lớp trang điểm trước mặt nhiều người như vậy.
Tề Trinh cảm thấy lời nàng vừa nói như vậy không quá phù hợp, cho nên thay nàng uốn nắn một chút: “Chúng ta không phải sản xuất đồ trang điểm, loại chuyện này rất khó nói là không có vấn đề, vì để bảo đảm an toàn, hay là tháo bỏ xuống đi.” Thấy Tề Trinh kiên trì muốn mình tháo trang sức, Tề Nghiên đã bắt đầu hơi không kiên nhẫn.
Để bảo trì lớp trang điểm, Tề Nghiên chủ động từ bỏ hoạt động phù lặn này: “Ta cũng không có ý định xuống nước.” Nếu như nhất định phải tháo trang sức mới có thể xuống nước, nàng từ bỏ là được.
【 Đó là đồ trang điểm chứ không phải đồ bảo hộ an toàn a, hoặc nhiều hoặc ít đều có nguy hại đó a 】 【 Nàng có ý gì vậy, Tề Trinh đệ đệ nói đều nói đến nước này rồi, một chút mặt mũi cũng không cho 】 【 Bó tay rồi mọi người trong nhà ơi, tại sao có thể có loại người không biết điều này a!! Muốn xuống biển lại không nguyện ý tháo trang sức, hiện tại lại kiếm cớ nói mình không định xuống 】 【 Có chút đau lòng Tề Trinh, bà chị này của hắn thật sự là không lay chuyển nổi 】 【 Nàng làm sao chỉ muốn chính mình a, nàng nói không có vấn đề liền không có vấn đề sao? 】 Cuối cùng sau khi đến đích, Tề Nghiên kiên định bản thân không xuống nước, cho nên cũng chỉ có bảy vị khách quý xuống nước, còn có một số thợ quay phim đi theo quay chụp.
Huấn luyện viên đầu tiên dẫn mọi người cùng nhau khởi động, khởi động xong liền phân phát cho mọi người bộ đồ phù lặn cùng bao tay.
Hôm nay không có sóng gió gì, nước biển cũng rất trong xanh.
Tổ tiết mục chuẩn bị buổi phù lặn này là có nhiệm vụ nhất định, trước khi mọi người xuống nước, đạo diễn đã chuẩn bị một chút hình ảnh các loại cá để mọi người phân biệt.
Sau đó lấy tiểu tổ làm đơn vị, các khách quý cần xuống nước tìm kiếm sinh vật biển, dùng máy ảnh quay chụp lại, nếu khớp thành công thì xem như chiến thắng.
Bảy vị khách quý cầm lấy máy ảnh, đồng thời làm quen với các loại cá trên hình ảnh rồi chuẩn bị xuống nước.
Đạo diễn: “Mọi người chú ý an toàn.” Mạnh Sơ Nguyên sau khi từ trên thuyền xuống, nước biển lành lạnh, sau khi thích ứng dần thì không còn cảm giác này nữa.
Bởi vì nàng cũng là lần đầu tiên phù lặn, cho nên nàng còn rất mong đợi lát nữa đi xuống sẽ thấy được cái gì.
Mạnh Sơ Nguyên xuống nước xong liền lặn thẳng vào trong nước, đạp chân vịt, sau đó từ từ hướng xuống lặn sâu hơn. Lục Cận Sâm thấy nàng động tác nhanh lẹ như vậy, hắn cũng không cam chịu yếu thế mà bơi theo.
Một lát sau, người xem phát sóng trực tiếp đi theo màn ảnh thấy được những rạn san hô và bầy cá mỹ lệ.
【 A a a a a thật kích động, ta đã tự giác thay mình vào vị trí Mạnh Tả rồi 】 【 Oa! Máy quay HD của tổ tiết mục này thật rất khó không yêu, tốt chân thực a, không có kính lọc đều đẹp như vậy 】 【 Mạnh Tả bơi quá nhanh, cái vóc người mảnh khảnh này giống như một nàng Mỹ Nhân Ngư a 】 【 Có người nào phát hiện đại thiếu gia theo không kịp Mạnh Tả không ha ha ha, ở phía sau liều mạng đuổi theo kìa 】 【 Thợ quay phim cũng vất vả, quay chụp dưới nước cũng không dễ dàng đâu 】 Khi Mạnh Sơ Nguyên lặn xuống đến một độ sâu nhất định, nàng phát hiện một đàn cá lớn bơi qua ngay trước mặt mình, nàng liền cầm máy ảnh chụp lại.
Bởi vì ở dưới nước không tiện giao tiếp, cho nên Mạnh Sơ Nguyên không hề để ý đến Lục Cận Sâm, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ đi theo sau lưng mình.
Lục Cận Sâm sau khi xuống nước, đã sớm quên mất những hình ảnh đã xem lúc ở trên thuyền, hơn nữa sau khi xuống nước thì phát hiện chủng loại quá nhiều, càng thêm khó mà phân biệt, hắn chỉ có thể giơ máy ảnh lên chụp bừa.
Mặc kệ hắn có phải là con cá cần tìm hay không.
Cứ chụp xuống đã rồi nói sau.
Sau khi Lục Cận Sâm phát hiện mình theo không kịp Mạnh Sơ Nguyên, hắn liền tự mình đi tìm, dù sao mỗi người một máy ảnh, sẽ không làm chậm trễ, mà lại hắn cũng không cách quá xa, thợ quay phim vẫn có thể chụp được hắn vào khung hình.
Một bên khác, chị em nhà họ Liêu xuống nước xong thì như hình với bóng, tay nắm tay đi làm nhiệm vụ, còn Tề Trinh thì đang cố gắng tìm kiếm con cá phù hợp.
Có lẽ bởi vì Tề Nghiên không xuống nước, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy bóng dáng cô đơn lẻ loi của hắn nhịn không được mà đau lòng:
【 Đau lòng Tề Trinh đệ đệ, hảo cảm đối với bà chị của hắn tụt dốc không phanh, giống như mỗi lần cần nàng thì nàng đều không có mặt 】 【 Đại khái là do chương trình thực tế, quá chân thực và thời gian quá dài, nàng không giả bộ được nữa rồi 】 【 Tề Trinh cùng Tề Nghiên thật sự là từ cùng một bụng mẹ chui ra sao?? Làm sao khác biệt có thể lớn như vậy a, Trời ạ! 】 【 Lúc trước cảm thấy nàng rất tốt, ta còn muốn theo dõi nàng, nhưng xác thực chương trình tống nghệ này khiến nàng mất đi thật nhiều duyên người qua đường, cũng bộc lộ thật nhiều dáng vẻ mà chúng ta chưa từng gặp qua, lại bị khuyên rút lui rồi 】 Trí nhớ của Mạnh Sơ Nguyên vẫn khá tốt, mặc dù đạo diễn cho bọn hắn xem hình ảnh cũng không ít, nhưng ít ra sau khi xem qua nàng sẽ có ấn tượng.
Những rạn san hô nối tiếp nhau, mỗi cụm có hình dạng không giống nhau, màu sắc lớn nhỏ không đều, có rất nhiều loài cá con không gọi được tên cùng với nhím biển trốn ở trong bụi san hô.
Ánh nắng khúc xạ xuống, những sinh vật trong nước hiện ra càng thêm duy mỹ và đầy ý cảnh.
Trong quá trình tìm cá giữa các cụm san hô, Mạnh Sơ Nguyên phát hiện dưới đáy biển có một cái túi nhựa màu trắng, ánh mắt nàng khẽ động, sau đó đạp chân vịt bơi qua đó.
Thợ quay phim có chút ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Mạnh Sơ Nguyên lại đột nhiên thay đổi phương hướng, mà lại tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phản ứng không kịp.
Sau một lát, thợ quay phim vác máy ảnh đi theo sau lưng nàng, cố gắng đuổi kịp.
Mạnh Sơ Nguyên đi vào khu vực gần cụm san hô kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem túi nhựa từ dưới đáy biển chậm rãi rút ra, kết quả phát hiện phía trước còn có rác rưởi khác tồn tại, nàng lại bơi đi.
Vừa đúng lúc này thợ quay phim kịp thời đuổi theo, người xem phát sóng trực tiếp cũng nhìn thấy trường hợp như vậy:
【 Cứu mạng!! Ta vừa mới tưởng Mạnh Tả có phát hiện mới, kết quả nàng là phát hiện rác rưởi dưới đáy biển 】 【 Không nghĩ tới Mạnh Tả đến đáy biển cũng không thoát khỏi cảnh nhặt rác kinh điển 】 【 Mạnh Tả mỗi ngày đều đang làm việc tốt ô ô ô ~~】 【 Người khác xuống nước làm nhiệm vụ, Mạnh Tả nhà ta xuống nước vừa làm nhiệm vụ cũng vừa giữ gìn môi trường hải dương 】 【 Hội Bảo vệ Môi trường Sinh thái Biển có muốn tìm đại sứ hình ảnh không, nếu không thì xem xét Mạnh Tả nhà chúng ta đi, thật sự là người đẹp lòng thiện a 】 Mạnh Sơ Nguyên lo lắng việc mình kéo lôi sẽ làm tổn thương đến đá san hô, nàng còn cố ý thả nhẹ động tác, cẩn thận từng li từng tí đem rác rưởi nhặt lên.
Đám cá con ở gần đó bởi vì động tĩnh do bụi mù bị khuấy động quá lớn mà nhận lấy kinh hãi, rất nhanh liền bơi đi mất.
Mạnh Sơ Nguyên đem rác rưởi vừa nhặt được nắm chặt ở trên tay, phòng ngừa bị nước biển cuốn đi mất.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận