Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 474

Chương 474: Xin lỗi, nàng sợ châm
Mạnh Sơ Nguyên bất giác quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy có người đi tới, trên tay cầm điện thoại và giấy tờ bệnh viện đưa, ánh mắt nàng hơi sáng lên, dường như thấy được cọng cỏ cứu mạng. Nàng xoay người, nhìn nam tử xa lạ đang cúi đầu nghịch điện thoại di động phía sau, trên mặt nở nụ cười, “Tiên sinh đang vội sao? Nếu không ngươi xếp hàng trước ta đi?” “......” Lục Kình Dã đứng ở bên cạnh, liếc thấy chỗ bị đâm trên tay không chảy máu nữa, hắn ném tăm bông vào thùng rác, không để ý một cái liền xảy ra cảnh tượng trước mắt này, hắn hoàn toàn không ngờ Mạnh Sơ Nguyên lại làm như vậy. Nam tử nghe thấy có người nói chuyện với mình, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên chủ động nhường vị trí, hắn có chút ngơ ngác, vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại đột nhiên vang lên. “Cảm ơn, nhưng chắc ta không cần lắm đâu.” nam tử nói lời cảm ơn với Mạnh Sơ Nguyên, sau đó chỉ vào điện thoại nói: “Không có ý tứ, ta ra ngoài nghe điện thoại trước đã.” Mạnh Sơ Nguyên đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai chân nàng như bị đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển. Nàng chần chừ rất lâu, mãi đến khi y tá gọi tên, Mạnh Sơ Nguyên mới chậm rãi dịch bước chân, ngồi xuống với vẻ vội vàng bất an, hai cánh tay buông thõng tự nhiên, đan vào nhau, đặt trên đùi. Y tá cầm một sợi dây garo (cầm máu) trong tay, liếc nhìn Mạnh Sơ Nguyên một cái, nhắc nhở: “Đưa tay ra.” Nàng khẽ “a” một tiếng, sau đó kéo tay áo lên, từ từ đưa tay ra. Một giây sau, y tá buộc dây garo lên trên khuỷu tay Mạnh Sơ Nguyên, dùng tăm bông tẩm cồn i-ốt khử trùng vị trí sắp đâm kim, tiếp đó, y tá cắm đầu kia của kim lấy máu vào ống lấy máu chân không. Loạt thao tác này đều tiến hành rất thuận lợi, cho đến khi y tá tìm thấy tĩnh mạch của nàng, chuẩn bị đâm kim vào, nàng đột nhiên rụt tay về, khuỷu tay co lại. “” Y tá sững sờ một giây, chiếc khẩu trang cũng không che hết được vẻ bất đắc dĩ trên mặt, “Ngươi đừng cử động lung tung, rất dễ đâm lệch.” Lục Kình Dã chủ động giải thích thay Mạnh Sơ Nguyên: “Không có ý tứ, nàng sợ châm.” Y tá lườm Mạnh Sơ Nguyên một cái, lẩm bẩm: “Lớn từng này rồi còn sợ châm......” Mạnh Sơ Nguyên bị nói thì có chút mặt đỏ tai nóng, nàng áy náy mở miệng: “Thật xin lỗi, làm phiền ngài rồi.” Nàng sợ bị chích. Mỗi lần nhìn thấy khoảnh khắc kim đâm vào da thịt, trong lòng nàng lại dấy lên sự khó chịu và sợ hãi mãnh liệt, vô thức nghĩ đến hình ảnh mụ mụ bị người ta đè xuống tiêm thuốc. Mạnh Sơ Nguyên hàng năm đi khám sức khỏe đều phải lấy máu, thỉnh thoảng bị bệnh cũng cần tiêm chích, dù đã trải qua rất nhiều lần, nàng vẫn không thể vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng. Thấy Mạnh Sơ Nguyên dung mạo xinh đẹp, thái độ lại dịu dàng ngoan ngoãn, sự kiên nhẫn của y tá không chỉ quay về mà còn an ủi nàng: “Không sao đâu, đừng căng thẳng.” “...... Vâng.” Mạnh Sơ Nguyên thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa duỗi thẳng tay ra. Y tá nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng, ánh mắt nhìn vào tĩnh mạch giữa khuỷu tay, sau đó đưa kim tiêm trên tay ra, “Lần này đừng cử động nữa nhé.” Mạnh Sơ Nguyên đang cố gắng giữ bình tĩnh, kiềm chế trái tim đập loạn, khẽ “vâng” một tiếng với giọng run run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận