Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 410

Chương 410: Là mua không nổi hay là cho không nổi? Lục Thiên Linh cắn đũa, ánh mắt từ từ chuyển từ kinh ngạc sang nghi ngờ. Liệu có khả năng chính vì nguyên nhân này mà Lục Kình Dã mới ngủ không ngon không? Mạnh Sơ Nguyên trầm mặc, không nói gì. Thật ra tối qua nàng cũng đã đấu tranh với cơn buồn ngủ rất lâu, cuối cùng thực sự mệt quá chịu không nổi mới ngủ thiếp đi. Thấy Mạnh Sơ Nguyên không nói, Lục Thiên Linh càng tò mò hơn, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Sơ Nguyên, dường như ngửi thấy mùi vị bát quái: “Tối hôm qua tình hình thế nào vậy?”
“Còn không phải vì tối qua ngươi tặng quà.”
Lục Thiên Linh nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc, có cảm giác như đang ăn dưa lại ăn trúng đầu mình, “Việc này sao lại liên quan đến ta chứ?”
Mạnh Sơ Nguyên giải thích đơn giản cho nàng, “Thấy ngươi mua hoa cho ta, hắn đang băn khoăn không biết nên tặng ta cái gì.”
“Cái này có gì mà phải băn khoăn, muốn tặng thì cứ tặng thôi.” Lục Thiên Linh nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu. Chợt Lục Thiên Linh nhận ra có gì đó không đúng, lại hỏi: “Không đúng...... Món quà gì mà có thể khiến hắn băn khoăn đến thế? Còn cả đêm ngủ không ngon? Thứ ngươi muốn, hắn mua không nổi hay là cho không nổi vậy?”
Mạnh Sơ Nguyên cụp mắt, đáy mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, im lặng một lát rồi khẽ gọi Lục Thiên Linh một tiếng “Tiểu quỷ”, sau đó gắp miếng trứng rán cho nàng, “Mau ăn cơm đi.”
Lục Thiên Linh liếc nhìn miếng trứng rán trong bát, rồi lại lặng lẽ quan sát sự thay đổi sắc mặt của Mạnh Sơ Nguyên, nàng lẩm bẩm: “Xem ra món quà này không đơn giản rồi...”
Mạnh Sơ Nguyên: “......”
Ăn cơm xong, Mạnh Sơ Nguyên đưa Lục Thiên Linh về trường học thêm buổi tối. Đến cổng trường, Lục Thiên Linh tự giác tháo dây an toàn, đeo cặp sách lên lưng, “Ngươi lát nữa về thẳng nhà sao?”
“Đương nhiên rồi.” Mạnh Sơ Nguyên cười nhẹ, hỏi lại nàng: “Ta không về nhà thì còn đi đâu được nữa?”
“Công ty cách đây không xa, ta đoán đại ca có lẽ vẫn chưa tan làm, ngươi bây giờ qua đó không chừng còn gặp được hắn đấy.”
Mạnh Sơ Nguyên ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, bất đắc dĩ nhìn nàng, “Ta về nhà là có thể gặp người rồi, tại sao phải cố ý đi qua đó một chuyến chứ?”
“Cái này không giống, ngươi đi gọi là đưa Ôn Noãn.” “Đưa Ôn Noãn cái gì, gọi là thêm phiền thì có.” Mạnh Sơ Nguyên thở dài, không muốn nói nhảm với nàng nữa: “Ngươi còn không xuống xe, lát nữa vào lớp là muộn đấy.”
Lục Thiên Linh nhìn đồng hồ, đúng là sắp đến giờ vào lớp, “Ta đi đây.”
“Đồ đạc cầm cẩn thận chưa?”
“Cầm chắc rồi.” Lục Thiên Linh xuống xe, trước khi đóng cửa xe nói bái bai với Mạnh Sơ Nguyên. Mạnh Sơ Nguyên lái xe rời khỏi trường, về đến nhà đã hơn tám giờ tối. Lúc nàng vào nhà, phòng khách không có một ai. Quản gia thấy nàng về, chủ động chào hỏi: “Đại thiếu nãi nãi về rồi, ngài ăn tối chưa ạ?”
“Ta ăn rồi. Bọn họ đâu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận