Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 18

Chương 18: Trông con cho người khác
Tề Nghiên suốt cả quá trình như một người vô hình đứng ở một bên, ánh mắt luôn dừng lại trên người Mạnh Sơ Nguyên.
Nhất là khoảnh khắc Tề Trinh vừa rồi trở mặt, khiến nàng có chút tò mò, hắn đã thân quen với nữ nhân này từ lúc nào?
Một lát sau, Mạnh Sơ Nguyên thờ ơ thu tầm mắt lại, mỉm cười nói: “Chúng ta sắp hoàn thành rồi.” Tề Trinh gượng cười: “Tốc độ của các ngươi thật nhanh nha.” “Cũng tạm, nhờ các ngươi ủng hộ.” nói xong, Mạnh Sơ Nguyên để lại cây cuốc cho bọn hắn, sau đó đi về phía Lục Cận Sâm.
【 A a a a a, Mạnh Tả đợt này có phúc cùng hưởng, ta yêu nàng mất 】 【 Làm sao bây giờ!! Ta sắp yêu nữ nhân vứt cuốc xuống liền đi mất rồi 】 【 Nàng vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình lại vừa giúp đỡ người khác a 】 【 Ta vừa mới mắng cô gái này đến trễ!!! Không ngờ nàng vẫn có chút thiện lương 】 Lục Cận Sâm tưới xong một thùng nước, đang định đi lấy thêm một thùng nữa, hắn vừa quay người lại liền thấy Mạnh Sơ Nguyên, nhưng hắn trực tiếp chọn cách lờ đi, xách thùng nước lướt qua người Mạnh Sơ Nguyên.
Mạnh Sơ Nguyên sững sờ, thật ra vừa rồi nàng muốn hỏi hắn làm tới bước nào rồi, kết quả Lục Cận Sâm chẳng thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.
Không lâu sau, Lục Cận Sâm xách thùng nước quay lại, đi vào trong ruộng, vẫn không thèm để ý đến nữ nhân bên cạnh.
Cách màn hình, khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng có thể cảm nhận được không khí tại hiện trường gượng gạo đến mức nào.
【 Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của ta, đại thiếu gia đang nổi nóng rồi ha ha ha ha 】 【 Chắc là đang giận chuyện gieo hạt lúc nãy rồi, Lục Cận Sâm người này thù dai lắm 】 【 Lớn mật, Lục Cận Sâm lại dám lơ đại tẩu của ngươi 】 【 Bây giờ ngươi lạnh nhạt thờ ơ với nàng, sau này có muốn cũng không với tới nổi đâu ha ha ha 】 【 Lục Cận Sâm, bây giờ xin lỗi còn kịp ha ha ha ha, coi chừng đến lúc đó đói bụng không ai nấu cơm cho ăn đấy 】 Mạnh Sơ Nguyên thấy hắn hai lần đi qua đều cố tình lơ mình, nàng không những không tức giận mà còn tỏ ra rất thoải mái, đi sang ruộng ngô bên cạnh.
Trong ruộng ngô có một đôi vợ chồng trẻ đang bận rộn, người phụ nữ địu một cái giỏ trúc dùng để đựng ngô trước ngực, sau lưng lại cõng một đứa bé đang khóc oe oe. Mạnh Sơ Nguyên vừa hay trông thấy cảnh này nên đã đi tới.
“Cần giúp gì không?” Mạnh Sơ Nguyên hỏi.
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn nàng một cái, nghi ngờ hỏi: “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?” Mạnh Sơ Nguyên: “Đúng vậy.” Người phụ nữ vốn định từ chối ý tốt của nàng, nhưng không ngờ đứa bé đang gào khóc sau lưng lại dần nín bặt khi Mạnh Sơ Nguyên đến gần.
Tiểu gia hỏa vừa mới khóc đã ngừng rơi lệ, vẻ mặt có chút ngơ ngác, đôi mắt to ngấn nước nhìn Mạnh Sơ Nguyên chằm chằm.
“Tiểu bảo bảo đáng yêu quá.” Nhìn thấy tiểu gia hỏa trắng nõn bụ bẫm, ánh mắt Mạnh Sơ Nguyên không chỉ tràn đầy yêu thương mà giọng nói cũng dịu dàng đi nhiều.
Người phụ nữ quay đầu nhìn con một chút, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Ai da, cuối cùng con cũng chịu yên tĩnh rồi.” Tiểu gia hỏa ê a vài tiếng, tay chân đều đang khua múa, trông có vẻ hơi phấn khích.
Mạnh Sơ Nguyên đứng ở một bên, mỉm cười ngọt ngào với tiểu bảo bảo.
Mẹ đứa bé dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của tiểu gia hỏa, tò mò hỏi: “Con muốn chơi với tỷ tỷ sao?” Bảo bảo còn nhỏ, tạm thời chưa biết nói, nhưng tiểu gia hỏa nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên liền không khóc không quấy nữa, trở nên đặc biệt ngoan ngoãn.
【 Thật thần kỳ, đứa bé này vừa nãy còn khóc trời khóc đất, thấy Mạnh Tả xong lại nín khóc luôn 】 【 Quả nhiên việc thích mỹ nữ không phân biệt tuổi tác ha ha ha ha ha 】 【 Nhóc con, ta thưởng thức ngươi 】 【 Mạnh Tả trông em bé rất có nghề nha, con của nàng sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc 】 【 Cứu mạng!! Ta dường như thấy được cảnh nàng làm mẹ sau này 】 【 Bên cạnh người ta vội làm việc, Mạnh Tả lại vội trông em bé, lần đầu tiên ghen tị với một đứa bé như vậy ô ô ô 】 Mạnh Sơ Nguyên nhìn tiểu gia hỏa giơ tay lên, nàng cũng không kìm được mà đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại trước mặt vào lòng bàn tay mình.
Tiểu gia hỏa dường như chưa hài lòng, rất nhanh lại chìa cả tay kia ra, bộ dáng cầu được cưng chiều khiến người ta không thể làm ngơ.
Đối mặt với một bé người đáng yêu như vậy, Mạnh Sơ Nguyên thật sự khó lòng từ chối: “Cho ta ôm một lát được không?” “Được chứ.” Người phụ nữ đỡ đứa bé xuống, sau đó giao cho Mạnh Sơ Nguyên.
Mạnh Sơ Nguyên cẩn thận từng li từng tí ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ của tiểu gia hỏa để bé bình tĩnh lại.
Tiểu gia hỏa dường như cũng không sợ người lạ, khoảnh khắc vùi đầu vào lòng Mạnh Sơ Nguyên, bé nở nụ cười ngây thơ trong sáng.
“Bảo bảo bao nhiêu tháng rồi?” Mạnh Sơ Nguyên hỏi.
“Chắc cũng được sáu tháng rồi.” “Trông xinh xắn thế này, chắc là bé gái nhỉ?” Mẹ đứa bé cười nhẹ lắc đầu: “Là con trai đó.” Lục Cận Sâm tưới hơn nửa thùng nước trong ruộng, đến khi hắn hoàn hồn lại thì phát hiện Mạnh Sơ Nguyên sau lưng đã biến mất từ lúc nào.
Ánh mắt hắn quét một vòng, cuối cùng nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên ở ruộng ngô bên cạnh.
Từ xa, Lục Cận Sâm đã có thể thấy nàng đang ôm một đứa bé trong lòng, hình ảnh đó thật sự không có chút nào không hài hòa.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Cận Sâm ít nhiều có chút khó chịu.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao?
Không nhìn ra hắn đang bực mình à?
Chạy đi dỗ con nhà người ta cũng không muốn nói với hắn một lời, đúng không?
Cảm xúc dâng lên, Lục Cận Sâm đổ bừa nửa thùng nước còn lại, cũng chẳng thèm quan tâm nước có tưới trúng hạt giống hay không.
Làm xong việc này, Lục Cận Sâm gọi thôn dân phụ trách đến kiểm tra, hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, tổ của bọn họ lại một lần nữa giành được vị trí thứ nhất.
Liêu Giai gieo hạt xong, nghe theo ý kiến của Mạnh Sơ Nguyên, chạy đi mượn ống nước của thôn dân để tưới, nhưng không may, cặp chị em họ Tề đội sổ sau khi xới đất xong liền không ngừng nghỉ mà vung hạt giống.
Đáng tiếc, dù cặp chị em họ Tề đã tăng tốc cũng không thể vượt qua, cuối cùng để Liêu Giai về nhì.
Nhìn thấy người về nhì đã có, Tề Nghiên và Tề Trinh như cà tím gặp sương, ánh mắt mất đi vẻ rạng rỡ, gieo hạt xong liền đổ nước lên, làm cho có lệ.
Đạo diễn phát phần thưởng tương ứng với thứ hạng của các tổ, mặt khác còn triển khai phần đổi tiền lao động cho các khách mời.
Bởi vì bữa tối của đội về nhất do tổ chương trình trực tiếp cung cấp, nên Lục Cận Sâm không tham gia lần đổi tiền này. Hắn nhận xong tiền lao động, thấy Mạnh Sơ Nguyên vẫn chưa quay lại, vẻ mặt liền phủ một tầng băng giá.
Lục Cận Sâm đợi một lúc, thật sự không đợi được nữa.
Mạnh Sơ Nguyên không ý thức được nhiệm vụ đã kết thúc, đương nhiên cũng không có ý định quay về, vì vậy Lục Cận Sâm chỉ đành phải đi tìm nàng.
Có lẽ vì Lục Cận Sâm đột nhiên đến gần, khiến bảo bảo bật khóc lớn tiếng.
Mạnh Sơ Nguyên cảm giác có người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy Lục Cận Sâm xuất hiện với gương mặt đen thui.
Do bảo bảo khóc quá dữ, Mạnh Sơ Nguyên dồn hết sự chú ý lên người tiểu gia hỏa.
Nàng nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, dỗ dành bé: “Nín nào nín nào, ca ca này tuy xấu nhưng không phải người xấu đâu nha.” Lục Cận Sâm: “...” Vậy mà dám nói hắn xấu!
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của bảo bảo mới dần ngừng lại.
Lục Cận Sâm liếc Mạnh Sơ Nguyên, lạnh lùng nói: “Phải về thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận