Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 337

Chương 337: Ăn cơm người khác mời, hẹn hò chuyện của mình
“Tối gặp nhé.” Cúp điện thoại, Mạnh Sơ Nguyên lúc này mới thong thả đi đến phòng ăn dùng bữa. Liếc thấy Mạnh Sơ Nguyên đi tới, Từ Hoan Nịnh đang ăn cơm cũng không quên trêu chọc: “Mạnh Tả và Lục tiên sinh tình cảm tốt thật, nếu không phải chúng ta xen vào, chắc là có thể nói chuyện đến hai tiếng đồng hồ ấy chứ.”
Từ Hoan Nịnh chưa từng gặp Lục Kình Dã, chỉ vì cuộc điện thoại vừa rồi, nghe được vài câu nói chuyện của hắn mà nàng đã muốn ghép đôi rồi. Cách nói chuyện phiếm của Mạnh Sơ Nguyên và hắn thật sự rất tự nhiên, dễ nghe hơn nhiều so với kiểu mở miệng gọi một tiếng 'lão công' của Liêu Giai. Nếu không phải mùa đông thức ăn nguội nhanh, bọn họ thật sự không nỡ lòng thúc Mạnh Sơ Nguyên ăn cơm. Mạnh Sơ Nguyên ung dung kéo ghế ra, vẻ mặt mang theo ý trêu chọc, “Trò đùa này đúng là phải giải thích cho rõ, nếu không lỡ hắn tưởng thật thì ta biết đi đâu kiếm ra đứa bé bây giờ.”
Lục Cận Sâm xúc một miếng cơm, thấy bọn họ nói chuyện không rõ ràng, vì tò mò nên buột miệng hỏi: “Hài tử gì cơ?”
Từ Hoan Nịnh cười đáp lời: “Không có gì đâu, chúng ta vừa mới chơi một trò chơi nho nhỏ thôi.”
“Trò chơi gì?” Nghe bọn họ miêu tả mơ hồ, Lục Cận Sâm càng thêm tò mò. Chỗ ngồi của Trương Vân Thục vừa lúc ở bên cạnh Lục Cận Sâm, so với những người khác, nàng có thể giao lưu với hắn tốt hơn, thế là nhẹ giọng giải thích với hắn: “Một trò chơi có thể khiến ngươi hiểu lầm là mình suýt chút nữa thì được làm thúc thúc đấy.”
Lục Cận Sâm: “......”
【 Trò chơi suýt được làm thúc thúc ha ha ha, Vân Thục muội muội đúng là biết cách giải thích ghê 】 【 Nói đơn giản thì chắc là trò ‘không có mà đẻ ra hài tử’ đó mà ~】 【 Chẳng lẽ chỉ có tôi muốn biết cuối cùng Mạnh Tả đã nói gì với lão công thôi sao 】 【 Mấy trò chơi thế này có thể tổ chức nhiều hơn, dù sao cũng sắp kết thúc rồi, làm mấy hoạt động nhẹ nhàng đi, xem như phát phúc lợi cho đám fan trung thành chúng tôi vậy 】 【 Cảm giác kỳ này sẽ không thiếu trò chơi đâu, dù sao mọi người cũng không cần làm nhiệm vụ, chỉ ở trong phòng thôi, ghi hình bao nhiêu kỳ rồi mà mọi người dường như chẳng có mấy tương tác, nhân dịp này ngồi lại cùng nhau tâm sự, chơi vài trò chơi tương tác thì tốt quá rồi 】...... Buổi chiều, Lục Kình Dã nói chuyện công việc xong với khách hàng liền trở về công ty. Một lúc sau, Giang Dặc nhân lúc nghỉ trưa đến phòng làm việc tìm hắn tán gẫu. “Sao rồi? Nói chuyện với Trần Tổng thuận lợi không?”
Lục Kình Dã khẽ gật đầu, “Đàm phán xong rồi.”
Giang Dặc: “Gã kia chắc là nghe phong thanh được tin ngươi về nước ở đâu đó, nên mới điểm danh để ngươi đến nói chuyện với hắn... Đúng rồi, lão đầu nhà ta giữa trưa nay vừa xuống máy bay, tối cũng muốn tới gặp ngươi.”
“Tối nay ta có việc, cần phải về sớm.”
Nghe Lục Kình Dã nói vậy, Giang Dặc tò mò nhìn hắn: “Tối ngươi còn có việc gì nữa? Chẳng phải có một bữa tiệc sao?” Ngày đầu tiên Lục Kình Dã về nước đi làm, các cổ đông công ty tối nay cố ý mở tiệc muốn mời hắn dùng bữa. Nghĩ đến việc này, Lục Kình Dã một tay chống bàn, cúi mắt xoa trán, bất đắc dĩ lên tiếng: “Sao ta lại quên mất việc này nhỉ.”
Giang Dặc nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm túc, “Ngươi quên thật đấy à?”
“Ừ.”
Khó khăn lắm Mạnh Sơ Nguyên mới muốn hẹn gặp mặt hắn, lúc đó hắn đã đồng ý ngay không chút nghĩ ngợi, mãi đến khi Giang Dặc vừa nhắc, hắn mới nhớ ra còn có một bữa tiệc tối. Dù Lục Kình Dã bình thường không thích tham gia những bữa tiệc đông người, nhưng đây là các trưởng bối mời cơm, hắn không có lý do gì lại không nể mặt chút nào, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì cũng không hay ho gì. “Khoan đã, ngươi định làm gì?” Giang Dặc thấy hắn không nói gì, dò hỏi với ánh mắt thăm dò: “Hẹn hò à?”
Lục Kình Dã buông tay xuống, ngước mắt nhìn Giang Dặc, chậm rãi nói: “Ừ.”
“Quan trọng lắm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận