Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 241

Mạnh Sơ Nguyên lập tức lấy điện thoại di động ra, mở khung chat Wechat, lật xem lịch sử trò chuyện trước đó, rồi đưa mấy nội dung quan trọng kia cho Dương Trợ Lý xem. “Chính là kịch bản này, ngươi giúp ta xem thử nó đã bị công ty phim ảnh nào mua bản quyền rồi.” Dương Trợ Lý có chút khó tin nhìn nàng: “Phu nhân, ngài định tiến vào ngành giải trí phát triển sao?” Bản phim truyền hình mà nàng vừa nói chính là kịch bản mà người đại diện của Lục Cận Sâm đã gửi tới trước đó. “Suy nghĩ nhiều rồi, ta không có quyết định này, là bên Lục Cận Sâm muốn nhận vai diễn này.” Nhắc tới chuyện này, Mạnh Sơ Nguyên chậc chậc hai tiếng, thầm lắc đầu: “Kịch bản thì tốt thật, đáng tiếc lại không gặp được đạo diễn giỏi.” Nàng tưởng rằng dùng điều kiện này để gây áp lực với đạo diễn, cuối cùng có thể sẽ không trao cơ hội diễn xuất cho Lục Cận Sâm. Lúc đó Mạnh Sơ Nguyên cảm thấy việc chuyển thể thành phim còn một thời gian dài nữa, thế là liền tạm gác lại, không để ý đến nữa. Thế nhưng, chương trình giải trí kia bọn họ đang ghi hình đã đi vào giai đoạn giữa và cuối, chắc hẳn bên Lục Cận Sâm sang năm cũng sắp phải vào đoàn làm phim rồi. Vừa hay bây giờ nàng đang ở chỗ Lục Kình Dã, nên nhờ người bên cạnh hắn hỗ trợ làm việc này. Mạnh Sơ Nguyên không có nhân mạch trong lĩnh vực này, cũng không biết quy trình cụ thể ra sao, nàng chỉ đành nhờ Dương Trợ Lý đi dò hỏi. Dương Trợ Lý đầy tự tin nói: “Việc này cứ giao cho tôi, nhưng mà chờ tra xong rồi, phu nhân muốn mua lại bản quyền chuyển thể phim của tiểu thuyết sao?” “Không cần phiền phức như vậy, chúng ta chỉ cần thu mua cổ phần trong tay họ là được.” Dương Trợ Lý rất nhanh đã hiểu rõ ý đồ của Mạnh Sơ Nguyên, khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chờ tin tốt của ta.” Sau khi tiễn Dương Trợ Lý vào thang máy, Mạnh Sơ Nguyên mới quay trở lại phòng suite. Lúc đi vào, nàng liền phát hiện cách đó không xa có ánh mắt đang quan sát mình. Vừa lúc nghe được tiếng cửa phòng mở ra, Lục Kình Dã bất giác ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Mạnh Sơ Nguyên vài giây. Chẳng bao lâu sau, Lục Kình Dã liền cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn màn hình máy vi tính. Khi Mạnh Sơ Nguyên đi tới, hắn thờ ơ hỏi: “Hai người thì thầm gì ở bên ngoài thế?” “Không có gì, ta nhờ hắn làm chút việc, không liên quan gì đến ngươi.” “......” Vốn dĩ Lục Kình Dã chỉ thuận miệng hỏi, nhưng khi nghe thấy mấy chữ “không liên quan gì đến ngươi”, trong lòng hắn đột nhiên như bị nhét một cục bông, hơi khó chịu. Mạnh Sơ Nguyên không mấy để ý đến sắc mặt hắn, nàng chủ động đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Kình Dã, người nghiêng tới gần, tò mò hỏi: “Công việc của ngươi còn bao lâu nữa thì xong?” Lục Kình Dã cảm giác ghế sô pha bên cạnh lún xuống, chưa kịp phản ứng thì đầu Mạnh Sơ Nguyên đã ghé sát lại gần màn hình máy vi tính, chiếm mất hơn nửa tầm nhìn của hắn. Liếc thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Mạnh Sơ Nguyên, chắc chắn là nàng không hiểu nội dung công việc của hắn. Đột nhiên, Lục Kình Dã dùng bàn tay rảnh rỗi chạm vào trán Mạnh Sơ Nguyên, thuận thế đẩy nàng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận