Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 573

**Chương 573:**
Thấy hai người họ đều im lặng, Lục Thiên Linh lại mở miệng nói: “Có gậy pháo hoa nè, xuống đây chơi chung đi.”
May là buổi tối, ánh sáng không quá rõ, Lục Thiên Linh cũng cách họ một khoảng, nếu không thì khí tức kiều diễm còn chưa tan đi trên người Mạnh Sơ Nguyên và Lục Kình Dã đã bị nàng nhìn thấy rồi. Mạnh Sơ Nguyên nghiêng đầu nhìn Lục Kình Dã, khẽ nói: “Xuống dưới chơi với họ một lát đi.”
Đúng lúc nàng cũng hơi muốn chơi. Lục Kình Dã gật đầu: “Ừ, được.”
Sau khi thống nhất ý kiến với Lục Kình Dã, Mạnh Sơ Nguyên nói với Lục Thiên Linh ở dưới lầu: “Bọn ta xuống ngay đây.”
Thấy Mạnh Sơ Nguyên và Lục Kình Dã đi xuống, Lục Thiên Linh vui đến phát điên. Phải biết rằng, rất nhiều thứ Lục Thiên Linh ở tuổi này thích đều không lọt vào mắt xanh của bọn họ, nhất là Lục Kình Dã, hắn chưa từng một lần nào cùng Lục Thiên Linh đốt pháo hoa. Lục Thiên Linh cầm một bó gậy pháo hoa trong tay, chia cho Mạnh Sơ Nguyên và hai vị ca ca của nàng: “Cuối cùng cũng có người cùng ta đốt pháo hoa rồi.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lục Cận Sâm nghe vậy hơi không vui, “Cái gì gọi là cuối cùng chứ? Ta năm nào chẳng cùng ngươi đốt pháo hoa, ngươi không coi ta là người đúng không?”
Lục Thiên Linh nhát gan, không dám châm lửa, bởi vậy hàng năm đều là Lục Cận Sâm châm pháo hoa cho nàng. Kết quả một câu nói của nàng trực tiếp coi sự bầu bạn bao năm nay của Lục Cận Sâm như không khí. “Ngươi không tính.” Lục Thiên Linh tỏ vẻ như bị ấm ức gì đó, vô tâm vô phế nói: “Ngươi cũng đâu có tự nguyện chơi với ta.”
Lục Cận Sâm bất mãn hừ một tiếng, cười lạnh: “Vậy ngươi dám hỏi đại ca xem, hắn có tự nguyện chơi với ngươi không?”
Người tinh mắt đều nhìn ra được, là Mạnh Sơ Nguyên muốn chơi, hắn mới bằng lòng đi ra. Sau khi bị Lục Cận Sâm vạch trần sự thật, Lục Thiên Linh cuống lên, hận không thể đuổi đánh hắn: “Đều là cùng một mẹ sinh ra, sao ngươi lại đáng ghét như vậy chứ......”
Lục Kình Dã không để ý đến chuyện của họ, hắn cầm bật lửa châm gậy pháo hoa cho Mạnh Sơ Nguyên: “Đừng để ý tới hai người họ, chúng ta tự chơi.”
Mạnh Sơ Nguyên cười đáp: “Được.” Gậy pháo hoa trong tay được châm lửa, “Xì” một tiếng, bắn ra những tia lửa ngũ quang thập sắc. Mạnh Sơ Nguyên vung vẩy gậy pháo hoa, gương mặt tươi cười rạng rỡ, những tia lửa theo đường cong xoay tròn mà bung tỏa, thêm một nét đẹp cho màn đêm đen kịt... Mùng hai Tết, Lục Kình Dã và mọi người theo Lâm Hựu Quyên về nhà họ Lâm một chuyến. Mạnh Sơ Nguyên gặp được ba vị cậu của Lục Kình Dã. Người hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, các vị họ hàng còn nhất trí giục Mạnh Sơ Nguyên và Lục Kình Dã mau chóng tổ chức hôn lễ, mọi người đều tỏ ý tiền mừng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ uống rượu mừng của hai người họ. Lâm Hựu Quyên ngại không tiện giục nữa, đành nhân cơ hội đẩy trách nhiệm này cho mấy vị cậu: “Chuyện này ta và cha nó đều nhắc qua rồi, hai đứa nó đều bảo không vội.”
Cậu cả hỏi: “A Dã, ngươi cho chúng ta biết chính xác đi, hôn lễ này định lúc nào tổ chức?”
Câu trả lời của Lục Kình Dã vẫn còn khá dè dặt: “Năm nay chắc là có thể sắp xếp được.”
Hắn biết Mạnh Sơ Nguyên năm ngoái nhận công việc của Trịnh Nhã Kỳ, ra Tết chắc chắn vẫn còn bận rộn. Lục Kình Dã dự định trước tiên tìm thời điểm thích hợp để cầu hôn Mạnh Sơ Nguyên, sau đó đợi nàng hoàn thành bản thảo đang làm rồi mới từ từ bàn bạc chuyện hôn lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận