Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 162

Chương 162: Cả nhà làm phản
Lục Thiên Linh gắp một miếng cà tím om, đang định ăn, nghe được nghi vấn của nãi nãi, nàng vô thức tiếp lời: “Đại ca còn chưa về đâu.”
“Cũng lâu rồi à? Còn chưa về sao?”
Nàng đến cả buổi rồi mà cũng không thấy được cháu đích tôn. Nhớ tới bữa cơm tối hôm đó, Lục Kình Dã nói muốn đi công tác ngay trong đêm, chắc là gặp phải tình huống khẩn cấp. Kể từ lần trước nàng tới đây ăn cơm đến giờ đã lâu như vậy, Lục Nãi Nãi cảm thấy chuyện lớn đến mấy thì cũng nên giải quyết xong rồi chứ? Sắc mặt Lục Nãi Nãi trầm xuống, bà đặt đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc mở miệng: “Trước kia bận rộn công việc, ba ngày hai bữa không về nhà thì thôi đi, hiện tại cưới nàng dâu rồi mà còn như vậy, quá không ra gì.”
Lục Nãi Nãi biết Lục Kình Dã lớn hơn Mạnh Sơ Nguyên 4 tuổi, nàng cũng lo lắng Mạnh Sơ Nguyên chịu uỷ khuất ở nhà bọn hắn. Kỳ thực Lục Mẫu chính là một ví dụ. Có điều tình huống của bọn hắn không giống nhau lắm, hai nhà quen biết nhiều năm, lại có nền tảng tình cảm sâu đậm, lúc còn trẻ cũng từng trải qua chia chia hợp hợp. Năm đó phụ thân Lục Kình Dã mang theo Lục Mẫu chạy khắp nơi, khi đó Lục Mẫu còn trẻ, nguyện ý đi cùng tới đâu cũng được, về sau có con rồi, nàng liền không chạy theo nữa. Những năm này Lục Mẫu đã sớm quen với việc trượng phu không ở bên cạnh, nghĩ rằng nếu muốn ở cùng nhau thì đôi bên đều lùi một bước, thấu hiểu nhau, việc gặp mặt này cũng chỉ là chuyện mua một tấm vé máy bay mà thôi. Mạnh Sơ Nguyên đang ăn ngon lành, đột nhiên nghe được lời này của Lục Nãi Nãi, dường như dừng lại một chút. Bữa cơm đang ngon lành, đột nhiên nhắc tới hắn làm gì. Lục Mẫu ngước mắt, vụng trộm liếc nhìn Mạnh Sơ Nguyên, thấy trên mặt nàng không có một tia dao động, có cảm giác khiến người ta nhìn không thấu. Nói ra cũng kỳ lạ, Lục Kình Dã lâu như vậy không về, nàng dâu này của hắn không kêu không quấy, cũng không nhìn ra bất kỳ vẻ nôn nóng nào, chẳng có chút dáng vẻ của vợ chồng tân hôn. Không đợi Mạnh Sơ Nguyên mở miệng, Lục Mẫu đã chủ động phá vỡ sự yên tĩnh này, thờ ơ nói: “Xa cách tạo nên vẻ đẹp thôi.”
“Mẹ, tính tình A Dã giống Lão Lục, ở bên ngoài sẽ không làm bậy đâu.” Lục Mẫu tự tin đến mức suýt vỗ ngực, nàng ngước mắt nhìn về phía Mạnh Sơ Nguyên, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Yên tâm, nếu có chuyện đó, ta sẽ đánh gãy hai chân hắn, để hắn cả đời phải ngồi xe lăn.”
Mạnh Sơ Nguyên nghiêm túc đáp lại: “Không sao cả, ta sẽ chạy.”
Hiện tại nói với nàng những điều vô dụng này làm gì. Nàng không có cảm giác gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận