Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 367

Chương 367: Hy vọng nàng tự tin, vui vẻ
Mạnh Sơ Nguyên nghe vậy hơi nhướng mày, nàng ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Ai hỏi ngươi có đẹp hay không?” Hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Lúc này, Mạnh Sơ Nguyên đã đứng trước mặt Lục Kình Dã, đang nhìn thẳng vào hắn. Mạnh Sơ Nguyên vốn không phải kiểu tiểu cô nương e lệ ngượng ngùng, mặc bộ quần áo khêu gợi này vào, sự tự tin và mị lực trên người nàng phảng phất được tăng thêm một tầng Buff. Đối diện với ánh mắt đờ đẫn của Lục Kình Dã, Mạnh Sơ Nguyên hơi dang hai tay ra, chậm rãi xoay một vòng tại chỗ, khe rãnh dưới xương quai xanh nửa kín nửa hở, mái tóc dài buông xõa tự nhiên che khuất tấm lưng, chỉ để lộ một đoạn eo nhỏ. Phong cách ăn mặc của Mạnh Sơ Nguyên rất đa dạng, ngũ quan thanh tú, thân thể mềm mại của nàng, phối hợp với bộ lễ phục khêu gợi này, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, quả là phong tình vạn chủng. Nàng ngước mắt, khẽ nhướng mày, hỏi lại lần nữa: “Nhìn xem, chỗ nào không thích hợp?” Lục Kình Dã đứng dậy, cẩn thận quan sát nàng một lượt, hắn mím môi, trong vẻ mặt lộ ra một tia xấu hổ, im lặng một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Là mắt ta nhìn kém.” Nghe Lục Kình Dã trả lời, Mạnh Sơ Nguyên bĩu môi, giọng điệu mang theo chút oán trách: “Ta còn tưởng ngươi không muốn cho ta mặc chứ.” “Không có.” Ánh mắt Lục Kình Dã dừng trên mặt Mạnh Sơ Nguyên, giải thích chi tiết: “Ta cảm thấy ngươi còn nhỏ, không thích hợp mặc kiểu trang phục này.” Ban đầu hắn cho rằng Mạnh Sơ Nguyên thân hình nhỏ nhắn, không thể nào chống đỡ nổi bộ quần áo trưởng thành như vậy, sẽ tạo cho người ta cảm giác như trẻ con trộm mặc đồ người lớn. Kết quả, ai ngờ đường cong cơ thể nàng hoàn toàn có thể chống đỡ được bộ đồ, còn mặc ra hiệu quả bất ngờ. Xem ra, bình thường nàng ăn mặc khá là bảo thủ. Mạnh Sơ Nguyên chống tay lên hông, vẻ mặt không phục hiện rõ, “Chỗ nào nhỏ? Ta sắp 24 tuổi rồi.” Xương cốt của nàng đã phát triển định hình rồi, vậy mà Lục Kình Dã còn thấy nàng nhỏ. Lục Kình Dã đến gần nàng, đưa tay véo nhẹ gương mặt nàng, thấp giọng dỗ dành: “Nếu ngươi thích thì cứ mặc bộ này.” Thật ra nàng cũng không thích chiếc váy lễ phục này lắm, chọn nó chẳng qua là muốn mặc thử một chút, dù sao bình thường cũng không có cơ hội mặc lễ phục long trọng như vậy, cộng thêm mấy bộ Lục Kình Dã chọn cho nàng trước đó đều là kiểu dáng rất phổ thông, không có gì nổi bật, trông có vẻ rẻ tiền. Cho nên, Mạnh Sơ Nguyên chọn bộ này ít nhiều cũng là mang theo tâm lý nổi loạn. Nhìn thấy phản ứng chân thật của Lục Kình Dã, nàng vừa thấy bất ngờ lại vừa thấy thú vị. Mạnh Sơ Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt linh động ẩn chứa nét tinh nghịch, nửa đùa nửa thật nói: “Đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, ta muốn mặc thế này ra ngoài, ngươi không ăn giấm à?” “Ăn.” Lục Kình Dã trả lời không chút do dự, dừng một lát, hắn lại nói thật lòng: “Nhưng ta cũng hy vọng ngươi tự tin, vui vẻ.” Mạnh Sơ Nguyên mặt không đổi sắc, tiếp tục trêu chọc hắn: “Nhưng mà giờ là mùa đông đó, ta mặc bộ này có hơi lạnh không.” Lục Kình Dã vẫn chiều theo nàng: “Không sao, áo khoác của ta giữ ấm cho ngươi.” Thấy hắn khéo ăn nói như vậy, Mạnh Sơ Nguyên gần như không biết đối đáp thế nào. Nàng đưa tay đẩy Lục Kình Dã, “Ngươi mau đi thử mấy bộ ta chọn cho ngươi đi.” Lục Kình Dã đáy mắt hiện lên ý cười, khẽ gật đầu nói: “Được.” Hắn lấy xuống một bộ vest đen từ trên kệ, cất bước đi về phía phòng thử đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận