Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 57

Chương 57: Chuyện xấu đừng đến dính dáng
Mặc dù hôm nay ở sân bay quả thực có chút không thoải mái, nhưng Mạnh Sơ Nguyên cũng không phải người hay thù dai.
Nàng đưa áo cho Tề Nghiên xong, quay người trở lại vị trí ban nãy, nhặt thùng cá và bao tay lên, tiếp tục giúp ngư dân phân loại cá.
Tề Trinh vừa dọn lưới xong quay lại, đột nhiên chú ý thấy Mạnh Sơ Nguyên không biết đã cởi áo khoác ra từ lúc nào, cảm giác cả người nàng như gầy đi một vòng.
Hắn nhíu mày, có chút nghi hoặc: “Mạnh Tả, áo khoác của ngươi đâu? Sao lại cởi ra thế? Không lạnh à?” Tề Trinh tưởng nàng cởi áo khoác ra để tiện làm việc, nhưng chưa đợi Mạnh Sơ Nguyên trả lời, Tề Trinh đã sớm phát hiện áo khoác của nàng đang khoác trên người Tề Nghiên.
“Ngươi đưa áo khoác cho chị ta?” Hắn biết Tề Nghiên và Mạnh Sơ Nguyên không ưa nhau, chắc chắn Tề Nghiên sẽ không tốt bụng như vậy, nên Tề Trinh đoán là Mạnh Sơ Nguyên chủ động đưa áo cho nàng.
Còn về việc Tề Nghiên nhận áo thế nào, điểm này Tề Trinh thật sự không tài nào tưởng tượng nổi.
Mạnh Sơ Nguyên: “Đúng vậy.” Nàng thấy dáng vẻ yếu đuối của Tề Nghiên, thật khó lòng mặc kệ, cũng may nàng mặc khá ấm, nên mới cởi áo khoác của mình đưa cho Tề Nghiên.
Tề Trinh cụp mắt xuống, cảm thấy rất ngại ngùng. Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Sơ Nguyên nói: “Vậy ngươi mặc của ta đi.” Thấy Tề Trinh định đưa áo khoác của hắn cho mình, Mạnh Sơ Nguyên vội vàng ngăn lại: “Đừng, không thích hợp.” Nàng trêu chọc nói: “Hai chúng ta mà vì một cái áo khoác gây ra chuyện xấu thì coi như nói không rõ ràng đâu.” 【 ha ha ha ha đến từ giác ngộ của một phụ nữ đã kết hôn 】 【 Đừng nói Mạnh Tả, ta là người xem đây còn sắp quên mất chị ấy đã kết hôn rồi 】 【 Mạnh Tả tỏ ý: À ta vẫn còn đang kết hôn, chuyện xấu đừng có dính vào 】 【 Cơ mà, em trai Tề Trinh vẫn ấm áp như cũ huhu 】 【 Mỗi ngày hỏi một câu, mặt trời nhỏ Tề Trinh thật sự không phải em trai ta sao 】 “Xin lỗi.” Được Mạnh Sơ Nguyên nhắc nhở, Tề Trinh mới nhận ra mình có chút thất lễ.
Nhưng Tề Trinh cũng nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết. Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Tề Nghiên, cởi áo khoác màu đen của mình ra đưa cho nàng: “Chị, chị mặc của em đi, chúng ta trả lại áo khoác của người ta.” Tề Nghiên vừa rồi còn hơi không hiểu sao hắn lại tới, hóa ra là hắn lấy áo khoác của mình để đổi lấy cái áo của Mạnh Sơ Nguyên.
Dù sao nàng cũng cảm thấy mặc quần áo của Mạnh Sơ Nguyên rất khó chịu, lúc này Tề Trinh vừa hay đến cứu nguy, nên nàng nhanh chóng cởi áo khoác của Mạnh Sơ Nguyên ra, đưa cho Tề Trinh.
Tề Trinh cầm lấy áo khoác xong, lập tức quay lại chỗ Mạnh Sơ Nguyên: “Mạnh Tả, ta lấy lại áo cho ngươi rồi này, mau mặc vào đi.” Mạnh Sơ Nguyên ngước mắt lên, liếc nhìn Tề Nghiên qua khóe mắt, phát hiện nàng đã mặc áo khoác màu đen của Tề Trinh.
Đã như vậy, Mạnh Sơ Nguyên cũng nhận lại quần áo của mình, nói với Tề Trinh: “Cảm ơn ngươi.” “Người cần nói cảm ơn phải là ta mới đúng, cảm ơn ngươi vừa rồi đã cho chị ta mượn áo khoác.” Nếu không phải lúc nãy hắn chú ý thấy Mạnh Sơ Nguyên không mặc áo khoác, có lẽ đã chẳng nghĩ đến việc Tề Nghiên mặc ít như vậy… Gần đến lúc kết thúc phát sóng trực tiếp, sáu vị khách mời cũng trở về điểm xuất phát.
Trở lại bến tàu, đạo diễn nhân lúc mọi người đều có mặt, liền tuyên bố một chuyện quan trọng: “Ngày mai chúng ta sẽ chào đón một nhóm khách mời đặc biệt (phi hành khách quý), hy vọng mọi người nghỉ ngơi dưỡng đủ tinh thần, ngày mai thể hiện trạng thái tốt nhất nhé.” 【 Ta nghe nói trước đó là sẽ có khách mời đặc biệt tham gia, không ngờ là thật à 】 【 Nhìn nụ cười của Đạo diễn La vừa rồi, ta cảm thấy khách mời đặc biệt ngày mai hẳn là một lưu lượng đại già 】 【 Là soái ca hay mỹ nữ đây? Sao đột nhiên làm ta có chút mong chờ thế này? 】 Đối với chuyện có thành viên mới gia nhập, Mạnh Sơ Nguyên cũng không hứng thú lắm. Vả lại, nàng tham gia chương trình với thân phận người nhà, bình thường cũng không giao thiệp nhiều, nên ai đến cũng vậy thôi.
Ngược lại, các khách mời khác đã bắt đầu mong đợi xem người đến có phải là tiểu đồng bọn mà mình quen biết không, chỉ có Mạnh Sơ Nguyên và Lục Cận Sâm là tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Các nhóm khác đang thảo luận danh sách khách mời đặc biệt ngày mai, còn nhóm của Mạnh Sơ Nguyên lại đang bàn chuyện ngoài lề chẳng liên quan.
“Túm đệ, ngươi mai muốn ăn gì?” Chủ đề là do Mạnh Sơ Nguyên khơi mào trước.
Lục Cận Sâm nghe nàng chủ động hỏi mình, đột nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được câu trả lời.
Chần chừ một lúc, Lục Cận Sâm lại hỏi: “Ngươi nói bữa sáng hay bữa trưa?” “Bữa trưa.” “Tối nay ăn tôm nõn xào trứng cũng không tệ lắm.” Mạnh Sơ Nguyên đầy ẩn ý gật đầu, nói khẽ: “Vậy ngày mai ngươi học món này đi.” Lục Cận Sâm nghe xong, suýt nữa thì há hốc mồm kinh ngạc: “Không phải ngươi định làm à?” Hắn tưởng Mạnh Sơ Nguyên hỏi là vì trong lòng nàng chưa có thực đơn cố định, nên mới muốn hắn đưa ra ý kiến tham khảo.
Kết quả… Mạnh Sơ Nguyên lại muốn hắn học làm!
Thật không hợp lẽ thường.
“Ai nói ta muốn làm?” Mạnh Sơ Nguyên nhướng mắt, nhìn hắn một cách bất động thanh sắc: “Muốn ăn gì thì ngươi học nấy, rất công bằng mà, phải không?” Lục Cận Sâm: “……” 【 Đại thiếu gia lại bị chặn họng không nói nên lời, nhìn bộ dạng ăn quả đắng của hắn, ta thật không nhịn được cười 】 【 Lục Cận Sâm: Công bằng, cái này đúng là công bằng chết tiệt 】 【 Đừng nói Lục Cận Sâm, ta còn tưởng Mạnh Tả muốn nấu đồ ăn yêu thương cho hắn ha ha ha 】 【 Đại thiếu gia ta biết ngươi rất tức giận, nhưng ngươi khoan tức giận đã, muốn ăn gì học nấy, quả thực rất có đạo lý mà 】 【 Sáo lộ mới nhất của Mạnh Tả, lúc có thể dùng não và miệng thì tuyệt đối không động thủ 】 Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời chậm rãi nhô lên từ đường chân trời.
Sáu vị khách mời tỉnh giấc trong tiếng thủy triều và tiếng tàu thuyền ầm ì xa xa. Sau khi rửa mặt, mọi người đến đại bản doanh ăn sáng, nhưng khách mời đặc biệt vẫn chưa xuất hiện.
Ăn sáng xong, mọi người ra bờ biển bắt tôm tít, bắt cá và cua ở những chỗ đá ngầm khi thủy triều rút.
Dân làng ở đó trước tiên nói cho sáu vị khách mời nghe phương pháp và kinh nghiệm bắt tôm tít, sau đó còn tự mình làm mẫu một lần. Mọi người đều cảm thấy rất đơn giản, liền đeo bao tay, cầm thùng nước và dụng cụ hút tôm (rút tôm khí) bắt đầu tìm kiếm bóng dáng tôm tít.
Mạnh Sơ Nguyên mỗi khi tìm được một cái hang liền gọi Lục Cận Sâm tới, sau đó Lục Cận Sâm sẽ thọc dụng cụ hút tôm (rút tôm khí) vào cửa hang, hút cát đá bên trong ra.
Mặc dù trên bờ cát có không ít cửa hang, nhưng không phải lúc nào cũng hút được tôm tít.
Mạnh Sơ Nguyên và Lục Cận Sâm bận rộn một hồi mới bắt được bốn con tôm tít, còn các nhóm khác dường như cũng không có tiến triển gì, mọi người liên tục than thở.
“Bắt thêm hai con nữa cho đủ số lượng nghe cho hay, sau đó chúng ta vẫn nên đi mò cá ở mấy hố cạn chỗ đá ngầm đi. Lần này đổi lại ta bắt, ngươi đưa cái ống hút (rút ống) cho ta.” Lục Cận Sâm có chút không hiểu: “Cái này mà cũng cần góp đủ số à?” Đi thẳng xuống biển mò cá không tốt hơn sao? Dù sao hắn cũng thấy chẳng bắt được tôm tít.
【 Lục Cận Sâm đứa nhỏ ngốc này, góp đủ số gì đó đều là nói dối thôi, cái này mà còn nghe không hiểu ha ha ha 】 【 Mạnh Tả của ngươi chỉ là muốn tự mình xuất thủ bắt tôm tít thôi mà 】 【 Ta cảm giác bắt tôm tít cái trò này ít nhiều cũng phải xem vận may 】 Mạnh Sơ Nguyên chỉ liếc hắn một cái, không trả lời, sau đó giật lấy dụng cụ hút tôm (rút tôm khí) từ tay hắn, thấy cửa hang nào là trực tiếp hạ thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận