Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 138

Chương 138: Trà xanh nói lời trà xanh
Chạng vạng tối, Mạnh Sơ Nguyên và bọn hắn bước đi dưới ánh chiều tà trở về, ven đường thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên trên trấn. Đèn đường sáng lên theo bóng đêm dần buông, mặt hồ hiện lên ánh sáng xanh biếc lăn tăn, bóng của những ngôi nhà cũng in trên mặt nước. Gió đêm nhẹ thổi, những cành liễu bên bờ dập dờn theo gió, phát ra tiếng xào xạc, cả nhóm người chậm rãi đi trên đường phố. “Tề Ca có phải đêm nay sẽ về không?” Nghe Cửu đột nhiên nghĩ đến chuyện này, hắn có chút tò mò hỏi: “Vậy ngày mai ta có phải được tự do không?” Tề Nghiên đi ở phía trước, giữ khoảng cách chừng một mét với bọn hắn. Lời nói của Nghe Cửu không nặng không nhẹ, vừa vặn để Tề Nghiên cũng nghe thấy. Một ngày này trôi qua nhanh đến nỗi khiến nàng gần như quên mất chuyện Tề Trinh sắp trở về. “Tự do?” Mạnh Sơ Nguyên nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn rời đi sao?” Nghe Cửu đột nhiên xoay người, đi lùi lại, vừa nói với Mạnh Sơ Nguyên: “Không có đâu, hai ngày còn lại ta sẽ tiếp tục đi theo ghi hình cho xong, nhưng mà tổ chương trình hình như không có sắp xếp cho ta hợp tác với ai…” Lúc trước hắn đồng ý quá dễ dàng, quên cả hỏi đạo diễn xem sau khi Tề Trinh trở về, hắn sẽ chung tổ với ai. 【 Tội nghiệp Nghe Cửu ghê, cảm giác như công cụ bị tổ chương trình lợi dụng haha, dùng xong liền vứt 】 【 Không sao đâu, chuyện hợp tác này đạo diễn chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi 】 【 Tính Toán của chúng ta là hàng hot đấy nhé, buổi chiều lượng tiêu thụ bánh kẹo kia tăng vọt lên, đây đích thị là tiểu vương tử quảng cáo, nhà tài trợ chắc chắn sẽ giữ hắn ở lại 】 【 Thực sự không được thì đi theo Mạnh Tả đi, tiểu đệ đệ đáng yêu như vậy ai nỡ để hắn lẻ loi một mình chứ 】
Mạnh Sơ Nguyên đột nhiên cười đầy ẩn ý với hắn, ung dung nói: “Ngươi mà không đi đường đàng hoàng, lát nữa rơi xuống nước là không có ai vớt ngươi lên đâu.” Bởi vì hắn mải nói chuyện phiếm với Mạnh Sơ Nguyên, bước chân tự tin đã mất phương hướng, càng đi càng lệch. Nghe Cửu giật nảy mình, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, hắn suýt nữa dẫm vào lề đất ven đường rồi. Bọn hắn dựa theo bảng chỉ dẫn của tổ chương trình, đi đến nơi ăn lẩu, sau đó đưa phiếu ăn miễn phí cho nhân viên ở đó, thế là có người dẫn bọn hắn vào chỗ ngồi. Tề Nghiên cũng đi theo bọn hắn tới, vừa vặn một bàn bốn người. Lúc vào chỗ, vì Nghe Cửu không muốn ngồi cùng nàng, cuối cùng Mạnh Sơ Nguyên ngồi bên cạnh nàng. Sau khi thực đơn được bày ra bàn, Mạnh Sơ Nguyên theo thói quen đưa thực đơn cho người khác để bọn họ gọi món trước. “Xem muốn ăn gì nào?” Nàng tuân theo quy tắc ưu tiên phụ nữ, đưa thực đơn cho Tề Nghiên. Khoảnh khắc nhìn thấy thực đơn đột nhiên xuất hiện trước mặt, Tề Nghiên ngước mắt lên, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận