Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 306

Chương 306: Xem cái gì đó? Giang Dặc khẽ nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Lục Kình Dã à Lục Kình Dã, sao trước kia ta không phát hiện ngươi hài hước như thế.”
Chu Thuấn Diễn ở bên cạnh cười trộm, nhịn không được xen vào: “Đoán chừng là ở cùng tẩu tử lâu rồi, cách nói chuyện này đều trở nên giống nhau như đúc.”
“Nhưng mà tên tiểu tử kia không phải có ô dù sao? Vậy mà lại dễ dàng vào trong như vậy?”
Giang Dặc: “Ô dù nào có thể to hơn pháp luật? Nói trước cho rõ, chuyện của hắn là chắc như đinh đóng cột, ta cũng không có hãm hại hắn.”
“Huống hồ ngay ngày xảy ra chuyện ta đã sắp xếp truyền thông ở gần đó, cậu hắn có hành động nhanh đến mấy cũng không bì kịp tốc độ lan truyền của truyền thông đâu.”
Giang Dặc trước nay vốn tâm tư kín đáo, trước khi động thủ hắn đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng thân phận của đối phương, rồi ra tay từ tác phong cá nhân của đối phương, sau đó cứ thế ôm cây đợi thỏ, chờ được cơ hội thì tuyệt đối không buông tha. Loại chuyện này xử phạt không nghiêm trọng, nhưng nếu bị phơi bày ra ánh sáng thì tính chất lại khác, tác phong cá nhân sẽ ảnh hưởng đến vận hành bình thường của công ty. Về phần mấy người còn lại, Giang Dặc cũng dùng phương pháp tương tự để giải quyết. Lê Du Xuyên thông qua lời kể của Giang Dặc làm một phen phân tích: “Chuyện này xem ra tính chất không lớn, người có ô dù như hắn muốn dàn xếp ổn thỏa việc này đoán chừng dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, Giang Dặc đã lợi dụng truyền thông làm lớn chuyện, cậu hắn nếu là người thông minh thì chắc chắn sẽ chọn cách tự bảo vệ mình. Nghĩ đi nghĩ lại, bị tạm giam mười ngày nửa tháng không phải chuyện gì to tát, nếu không cẩn thận mà để bản thân bị dính líu vào, vậy mới thật sự gọi là được không bù mất.”
Giang Dặc: “Không sai. Mối quan hệ thân thích tầng đó của bọn họ không phải là bí mật gì, nếu cậu hắn cứ khăng khăng bảo lãnh hắn ra sau khi truyền thông đã phanh phui thì chẳng khác nào tự làm lộ chính mình.”
Chu Thuấn Diễn kích động đến mức suýt vỗ tay khen hay: “Để hắn vào trong đó tỉnh táo lại mấy ngày cũng tốt, ai bảo bình thường hắn thích dùng quyền thế đè người, vừa hay dập bớt nhuệ khí của hắn.”
“Thế nào?” Giang Dặc nhướng mày, có chút đắc ý nhìn Lục Kình Dã, “Món quà ta tặng ngươi có hài lòng không?”
“Ừm.”
Lúc Mạnh Sơ Nguyên quay lại phòng, vừa hay nghe được lời Giang Dặc nói, nàng thản nhiên đi tới hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên đi tới, giữa bọn họ dường như hình thành một sự ăn ý ngầm, không tiếp tục câu chuyện vừa rồi nữa. “Không nói chuyện gì đâu.” Ở đây ngoài Giang Dặc ra không ai biết nguyên do bên trong, nhưng bọn họ đều nhất trí cho rằng loại chuyện này không nên nhắc tới trước mặt phụ nữ, để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết. Giang Dặc cười một tiếng, nói: “Hay là chúng ta rời khỏi đây trước đi.” Ra khỏi nhà hàng Mét Nó Rừng, bốn người đàn ông cao lớn nổi bật đi theo bên cạnh Mạnh Sơ Nguyên, thu hút sự chú ý của người qua đường. “Phía trước kia là Mạnh Tả phải không?” Người qua đường bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, “Bốn người đàn ông bên cạnh nàng không phải là bảo tiêu mặc thường phục đấy chứ?”
“Ngươi thấy bảo tiêu nào đeo đồng hồ Tạp Địa Á mấy triệu bao giờ chưa? Kiểu người toàn thân hàng hiệu, vừa cao ráo đẹp trai, đi đứng khí thế ngời ngời thế này, nhìn là biết công tử nhà hào môn rồi.”
“Kệ bọn họ là ai, trọng điểm là đi cùng Mạnh Tả kìa, mau chụp lại đi......”
Thấy bọn họ ra ngoài đi về hướng bãi đỗ xe, sắp khuất dạng trước mắt, không ít người qua đường lặng lẽ rút điện thoại di động ra chụp hình bọn họ. Sau khi Mạnh Sơ Nguyên lên xe, ánh mắt nàng vô tình hay cố ý cứ quanh quẩn trên người Lục Kình Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận