Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 188

Chương 188: Khăn lụa
Mạnh Sơ Nguyên xử lý xong sự cố bút vẽ bị lem màu, một lần nữa bổ sung màu sắc, hoàn thành phần còn lại. Thấy Mạnh Sơ Nguyên đang vẽ tranh nghiêm túc như vậy, Lục Thiên Linh liếc nhìn bảng vẽ của nàng, nửa trên là bầu trời, phía dưới hai bên là sân nhỏ với cây xanh và vườn hoa, ở giữa còn có con đường thông ra cửa lớn, thu hẹp dần từ trong ra ngoài. Nàng có chút không hiểu hỏi: “Cái này có gì hay để vẽ chứ?” Mạnh Sơ Nguyên: “Giết thời gian.” Hôm nay không có mặt trời, một lớp mây đen nhàn nhạt bao phủ bầu trời, ngọn cây trong sân nhỏ đung đưa theo gió nhẹ. Có lẽ do ảnh hưởng của thời tiết, ánh sáng tổng thể trông khá âm u, điều này khiến người ngắm cảnh cũng chẳng có tâm trạng gì. Nhưng khi những cảnh sắc trước mắt này xuất hiện bên trong bảng vẽ của Mạnh Sơ Nguyên, bức tranh kia phảng phất như hiện ra giữa mùa hè, ‘dương quang phổ chiếu’, lá cây xanh um tùm, trong vườn hoa kia còn có thể nhìn thấy bóng dáng hồ điệp. Lục Thiên Linh đầu tiên là quan sát Mạnh Sơ Nguyên vẽ, lại ngẩng đầu nhìn về phía cảnh thật trước mắt. Rõ ràng tỉ lệ vẽ ra giống hệt như đúc, thậm chí không thay đổi vị trí của bất kỳ vật tham chiếu nào, vậy mà trên bảng vẽ lại có thể nhìn thấy cảnh sắc của mùa khác biệt. “Thật sự là thần kỳ.” Lục Thiên Linh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, giọng nói mang theo chút sùng bái: “Đối mặt với tiết trời âm u như vậy, ngươi thế mà có thể vẽ nó thành trời nắng?” Mạnh Sơ Nguyên ‘bất động thanh sắc’ nhíu mày, khẽ nói: “Vì sao lại không thể?” Nàng vẽ tranh không nhất định phải theo đuổi sự tả thực, chủ yếu là để ‘luyện tâm cảnh’. Việc ban ngày vẽ cảnh đêm tối cũng là chuyện thường tình, thay đổi mùa đối với nàng mà nói cũng không phải việc khó. Lục Thiên Linh dịch sát lại phía nàng, ghé vào tai Mạnh Sơ Nguyên nhẹ giọng nói: “Ta rất tò mò, trước kia ngươi làm nghề gì vậy?” “Giống như ngươi, học tập ở trường.” “......” Lục Thiên Linh hỏi: “Vậy ngoài việc này ra, ngươi không có việc khác cần hoàn thành sao?” Mí mắt Mạnh Sơ Nguyên hơi cụp xuống, thần sắc có chút ảm đạm, nhẹ giọng nói cho qua: “Không có.” Lục Thiên Linh “a” một tiếng, có chút tiếc nuối nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.” Gần chạng vạng tối, Mạnh Sơ Nguyên mới hoàn thành bức vẽ. Thấy Lục Thiên Linh ưa thích bức họa kia, nàng bèn tặng nó cho cô ấy. Lục Kình Dã tối nay không tăng ca, hắn về đến nhà lúc hơn bảy giờ. Khi ấy Mạnh Sơ Nguyên còn đang nấu cơm trong bếp, Lục Thiên Linh thì ngồi chơi điện thoại ở phòng khách. Vừa thấy Lục Kình Dã vào nhà, Lục Thiên Linh vô thức tắt điện thoại giấu ra sau lưng, ngẩng đầu cười nhìn Lục Kình Dã đi tới: “Đại ca, ngươi cuối cùng cũng về rồi.” “Ngày mai phải đi học rồi, ngươi còn về làm gì?” Lục Thiên Linh bĩu môi, bất mãn nói: “Ngươi cũng nói là ngày mai mà, vậy cuối tuần ta nghỉ ngơi không thể về nhà một chuyến sao?” Nhân lúc chưa đến giờ cơm, Lục Kình Dã liền ngồi nói chuyện phiếm với em gái ở phòng khách một lát, hỏi thăm tình hình gần đây của nàng ở trường học, đương nhiên cũng bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói với nàng, tiến hành giáo dục một phen về chuyện nàng vô cớ trốn học lần trước. Lục Thiên Linh biết mình không tránh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận