Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 37

Chương 37: Lời khích lệ không cần keo kiệt
Mạnh Sơ Nguyên nghe xong, mặt mày cong cong như vầng trăng non, đáp lại hắn một câu: “Giả bộ đi, ta đang đeo khẩu trang mà, ngươi chỉ toàn nói mò thôi.” Nàng chỉ nghĩ rằng do mình múc thêm cho hắn một muôi gà kho khoai tây nấm hương, nên đứa trẻ mới nói như vậy.
“Không phải nói mò đâu, ta thấy mắt tỷ tỷ rất đẹp, người chắc chắn cũng xinh đẹp.” Sợ Mạnh Sơ Nguyên không tin, hắn lại chân thành nói: “Thật đó!” Mạnh Sơ Nguyên: “Vậy ngươi nói xinh đẹp thì xinh đẹp đi.” 【 Ha ha ha ha Mạnh Tả trả lời cũng thú vị thật, muốn phủ nhận nhưng không thành công, sau đó lại khéo léo thừa nhận vậy đó 】 【 Đứa bé này ăn gì mà lớn lên thế nhỉ, đáng yêu quá đi 】 【 Các bạn ơi, đây mới gọi là “ngây thơ” nè 】 【 Thằng bé này miệng như bôi mật vậy, đáng yêu quá đi ô ô ô, con ta mà khen ta như thế thì ta đã không ngày nào cũng tức giận với nó rồi 】 Sự chú ý của khán giả xem livestream đều đổ dồn vào phía Mạnh Sơ Nguyên, hoàn toàn không phát hiện Tề Nghiên nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người thì sắc mặt trầm xuống.
Mạnh Sơ Nguyên thấy hắn vẫn còn đứng trước cửa sổ, liền nhắc nhở: “Bạn nhỏ ơi, múc cơm xong thì tìm chỗ ngồi xuống ăn đi, các bạn học phía sau còn đang chờ đó.” “Đúng ha, ngại quá.” Hắn phản ứng lại rồi nhanh chóng rời đi.
Học sinh đến sau càng lúc càng đông, hàng người ở nhà ăn đã xếp ra tới tận ngoài cửa, nhìn hàng dài như vậy, các khách quý cũng có chút áp lực, dần dần tăng tốc độ múc cơm, cố gắng không để các học sinh phải chờ quá lâu.
Trong bốn cửa sổ phục vụ, mọi người dần dần phát hiện hàng ở chỗ Tề Nghiên gần như không nhúc nhích, sau đó có học sinh bắt đầu chuyển sang xếp hàng ở các cửa sổ khác.
Động tác của Tề Nghiên hơi chậm, mỗi lần múc một món ăn, nàng phải nhấc muôi lên xuống trung bình hai lần, cảm giác như cố ý khống chế số lượng, thiếu thì múc thêm nửa muôi, nhiều thì lại dùng thìa gạt bớt về.
Các học sinh xếp hàng trước cửa sổ của nàng đều rất ấm ức, tốc độ chậm thì thôi đi, đằng này tay nàng còn run thật sự, lượng thức ăn cho cũng bình thường.
【 Tề tỷ tỷ nghiệp vụ không thành thạo nha, tay run này cũng không có tiêu chuẩn gì cả, so với các dì ở nhà ăn còn kém xa 】 【 Cứu mạng ha ha ha, nếu không phải thấy nàng cầm cái muôi không cũng run, ta thật nghi ngờ cái tật tay run này là nàng cố ý học đó 】 【 Nàng chậm thật đó, Mạnh Tả ở kế bên giống như đang tua nhanh 1.5x vậy 】 【 Rõ ràng thấy hàng của nàng người ta bỏ đi gần hết rồi, không nhanh lên nữa là chẳng còn ai đâu 】 Sau một tiếng, các học sinh đều đã múc được cơm. Vì nhà ăn không đủ chỗ ngồi, có em múc xong liền về lớp học, còn khoảng một nửa học sinh ở lại nhà ăn dùng bữa.
Mạnh Sơ Nguyên và những người khác dọn các khay thức ăn đã hết vào phòng bếp, đem đĩa trống rửa sạch sẽ cất đi, sau đó mới đến lượt bọn họ ăn cơm.
Bữa trưa hôm nay của bọn họ giống hệt như của học sinh.
Mạnh Sơ Nguyên múc cho mình một phần cơm, sau đó quay lại nhà ăn, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cùng các học sinh.
Khoảnh khắc nàng tháo khẩu trang xuống, cô bé ngồi đối diện nàng vô thức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt thật của Mạnh Sơ Nguyên, cô bé kinh ngạc đưa tay che miệng.
Mạnh Sơ Nguyên vừa hay bắt gặp vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô bé, tò mò hỏi: “Sao thế?” Cô bé che miệng, hơi ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp a.” Ngay lúc cô bé nói ra câu này, Mạnh Sơ Nguyên liền nhận thấy được vẻ tự ti ẩn giấu trong mắt nàng.
Đối với những đứa trẻ đang ở tuổi dậy thì mà nói, chúng ít nhiều sẽ để ý đến các điều kiện bên ngoài, ví dụ như hoàn cảnh lớn lên và ngoại hình, ở những phương diện này tương đối dễ tự ti.
Cô bé nhận ra ánh mắt Mạnh Sơ Nguyên đang nhìn mình, nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Mạnh Sơ Nguyên.
Mạnh Sơ Nguyên dịu dàng cười với nàng, nói: “Em cũng rất xinh đẹp.” Nghe được lời khen của Mạnh Sơ Nguyên, cô bé lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng không dám nói gì thêm.
【 Ô ô ô quả nhiên mỹ nữ miệng đều ngọt ngào 】 【 Một lời khích lệ thật sự có thể khiến người ta tự tin hơn rất nhiều 】 【 Cô bé đáng yêu thật, khen một câu là đỏ mặt, như quả táo đỏ vậy, nếu tự tin hơn chút nữa thì tốt rồi 】 【 Mạnh Tả nhìn mặt đoán ý làm tốt thật, nàng rất hiểu tâm tư của các cô bé 】 【 Lời nói tổn thương người xin hãy nghĩ lại, lời khích lệ cũng xin đừng keo kiệt 】 Mạnh Sơ Nguyên thấy thức ăn trong hộp cơm của cô bé đã gần hết, chỉ còn lại chút cơm trắng, nàng vẫn đang dùng đũa và cơm ăn.
Nàng cầm đôi đũa sạch trên bàn ăn, gắp mấy miếng thịt gà từ phần của mình cho cô bé: “Lần sau nếu thức ăn không đủ, nhớ bảo các cô chú ở nhà ăn múc thêm cho nhé.” Cô bé nhìn mấy miếng thịt đột nhiên xuất hiện trong khay cơm, nàng nhìn Mạnh Sơ Nguyên với ánh mắt đầy cảm kích, nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.” “Không có gì, mau ăn đi.” Lục Cận Sâm múc cơm xong quay lại cũng không chọn ngồi cùng Mạnh Sơ Nguyên, vì bên phía nàng không còn chỗ trống. Sau đó hắn thấy có một bàn học sinh vừa ăn xong chuẩn bị rời đi, hắn liền đi qua ngồi một mình một bàn.
Hai nhóm còn lại vào sau, trong tình hình nhà ăn đầy học sinh, bọn họ lập tức chú ý tới bàn của Lục Cận Sâm, thế là đi đến ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn.
Ngay lúc mọi người đang yên lặng ăn cơm, đột nhiên nghe có một học sinh nói: “Canh hôm nay ngon ghê.” Học sinh vừa nói câu đó chính là cậu bé lúc trước đến mua cơm chỗ Mạnh Sơ Nguyên.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hắn một lát, dường như không để tâm lắm đến lời cậu bé nói, rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Bọn họ bình thường không thích uống canh ở nhà ăn, luôn cảm thấy canh đó nấu còn không ngon bằng nước lọc, vì vậy đa số học sinh khi ăn cơm sẽ không múc canh uống.
Cậu bé thấy mọi người không có phản ứng gì, lại nói tiếp: “Ngon thật mà, không tanh chút nào hết.” 【 Bạn học này xin chú ý cách dùng từ nha ha ha ha, cái đó không gọi là thối, là tanh 】 【 Canh Mạnh Tả nấu, cậu bé nói ngon thì ta tin thật 】 【 Ta cược năm hào, đám bạn nhỏ này lát nữa sẽ phải khen lấy khen để ha ha ha 】 【 Được đó, bạn nhỏ này, ta rất tán thưởng ngươi, ngươi đúng là biết thưởng thức canh 】 【 Muốn nhập hồn vào cậu bé quá ô ô ô, ta cũng muốn uống canh Mạnh Tả nấu, ngươi đúng là bạn nhỏ có lộc ăn đó 】 Đúng lúc này, chú đầu bếp cũng đến múc canh, cậu bé thấy chú liền khen ngay: “Chú ơi, canh hôm nay các chú nấu ngon thật sự.” Chú đầu bếp nghe xong, cười với cậu bé: “Canh hôm nay không phải ta nấu.” Cậu bé hơi chớp mắt, tò mò hỏi: “Vậy là ai nấu ạ?” “Là vị tỷ tỷ kia nấu đó.” Chú đầu bếp đưa tay chỉ về phía Mạnh Sơ Nguyên.
Nhìn thấy bóng lưng Mạnh Sơ Nguyên, cậu bé nhận ra nàng ngay: “Là tỷ tỷ xinh đẹp.” “Tỷ tỷ xinh đẹp...” Hắn bưng một bát canh rong biển trứng đầy ắp, cẩn thận từng bước đi tới.
Mạnh Sơ Nguyên nghe thấy tiếng động sau lưng, nàng quay đầu lại, thấy cậu bé đã bưng khay cơm đi đến trước mặt mình.
“Là ngươi à.” Mạnh Sơ Nguyên nhích vào một chút, chừa chỗ cho hắn ngồi cạnh.
Cậu bé dường như mắc chứng “hướng ngoại xã hội”, không chút khách khí ngồi xuống, còn chào hỏi các bạn học khác, cuối cùng nhìn Mạnh Sơ Nguyên với vẻ mong đợi: “Tỷ tỷ, canh này là ngươi nấu sao?” Mạnh Sơ Nguyên khẽ nói: “Là ta nấu đó, sao vậy?” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận