Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 91

Chương 91: Cho nàng chống lưng là được
Lục Mẫu trông thấy Mạnh Sơ Nguyên mở loa ngoài trong chớp mắt đó, nàng còn đưa tay bịt kín lỗ tai, oán giận nói: “Ngươi mở loa ngoài làm gì, ta không muốn nghe.”
“Ta cùng nghe một chút hắn muốn nói cái gì.” Lục Kình Dã cú điện thoại này là gọi cho mẫu thân hắn, chắc hẳn là không có chuyện gì liên quan đến nàng.
Nhưng mà Lục Mẫu hiện tại không muốn nói chuyện với Lục Kình Dã cho lắm, cho nên mới vung tay đưa điện thoại cho nàng.
Mạnh Sơ Nguyên chỉ tự trách mình trở về không đúng lúc, bắt gặp một màn này, nhưng bây giờ nàng muốn trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể bình tĩnh ngồi xuống thay bọn hắn giải quyết mâu thuẫn.
Không đợi Lục Kình Dã bên kia mở miệng, Lục Mẫu liền không nhịn được mà ca cẩm với Mạnh Sơ Nguyên: “Hai cha con này vì phát triển dự án hải ngoại, bỏ mặc công ty bên này, hiện tại còn muốn để ta tham gia cùng bọn hắn, thật không thể tưởng tượng nổi.”
Lục Kình Dã: “......”
Mạnh Sơ Nguyên: “Mẹ, ngài bớt giận trước đã.”
Đợi Mạnh Sơ Nguyên trấn an xong cảm xúc của Lục Mẫu, Lục Kình Dã ở đầu bên kia điện thoại mới chậm rãi mở miệng: “Mẹ, ta chỉ muốn để ngài qua đó xem một chút mà thôi.”
Yêu cầu hắn đưa ra không cao cũng không quá đáng, không biết vì sao qua miệng mẫu thân nói ra lại biến thành ý khác.
Nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói nghe thì êm tai đấy, lừa ta qua đó nhất định là có chuyện muốn ta làm đúng không? Ta cái gì cũng không biết, không giúp được ngươi.”
Lục Mẫu là con gái út của Lâm gia, phía trên có ba người anh trai, từ nhỏ đã bị người trong nhà yêu chiều, chưa từng chịu khổ cũng chưa từng làm việc nặng.
Lâm Gia và Lục Gia lại là môn đăng hộ đối, nàng và ba của Lục Kình Dã tình đầu ý hợp, vừa tốt nghiệp đại học liền gả tới, sau khi cưới làm phu nhân toàn thời gian, ở nhà an tâm “giúp chồng dạy con”.
Việc này khiến một người hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc bên ngoài như nàng mà đến công ty, nàng cũng không làm được gì, làm không tốt còn gây thêm phiền phức cho Lục Kình Dã bọn hắn.
Lục Kình Dã kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Lúc bọn họ báo cáo công việc, ngài chỉ cần nghe là được, nếu có gì không hiểu, ngài cứ hỏi bí thư.”
“Vợ của ngươi đang ở đây, tại sao không bảo nàng đi?”
“......” Đột nhiên bị nhắc tới, Mạnh Sơ Nguyên thoáng có chút xấu hổ.
Hai mẹ con này nói chuyện thì cứ nói chuyện, tại sao phải nhắc tới nàng chứ.
Lục Kình Dã bên kia trầm mặc hai ba giây, giọng nói thanh lãnh mới vang lên lần nữa: “Nàng vừa ghi hình xong tiết mục, ngài không thể để nàng nghỉ ngơi một lát sao?”
Hắn không nói chuyện này với Mạnh Sơ Nguyên trước, không chỉ vì muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, mà cũng không muốn làm phiền nàng quá nhiều.
Dù sao nàng và Lục Cận Sâm trở về ở chưa được mấy ngày lại phải khởi hành đi ghi hình tiết mục, đến lúc đó hắn vẫn cần mẫu thân ra mặt.
Hắn chính là muốn để mẫu thân trực tiếp vào vị trí, như vậy sẽ bớt việc hơn.
Lục Mẫu ngay trước mặt Mạnh Sơ Nguyên cũng không có chút ý tứ giữ kẽ nào, mang theo giọng điệu ghét bỏ nói với Lục Kình Dã: “Ngươi đúng là có con dâu quên mẹ mà.”
Lục Kình Dã: “......”
Hai người giằng co không dứt, cuối cùng rơi vào tình thế lúng túng.
Mạnh Sơ Nguyên thấy bầu không khí có chút vi diệu, nàng quay đầu nhìn Lục Mẫu, ôn nhu mở miệng: “Mẹ, hay là ngày mai ta cùng ngài đến công ty xem thử nhé?”
Lục Mẫu vẫn không chịu nhượng bộ: “Muốn đi thì ngươi tự đi đi.”
Mạnh Sơ Nguyên đặt điện thoại di động lên bàn, sau đó rót chén nước đưa cho Lục Mẫu, nói khẽ: “Vậy ngày mai ngài đi cùng ta giúp ta được không? Nếu gặp phải chuyện gì ngài cứ giao cho ta, để ta thay ngài xử lý được chứ?”
Mạnh Sơ Nguyên chưa từng kinh doanh, nàng ở phương diện này cũng là Tiểu Bạch, nhưng nàng cũng không cảm thấy áp lực.
Để Lục Mẫu có thể đồng ý, nàng ngược lại tình nguyện làm người đi cùng.
Lục Mẫu trầm mặc, dường như có chút dao động. Mạnh Sơ Nguyên thấy vậy, cảm thấy có cơ hội thuyết phục, thế là nàng vừa dỗ vừa khuyên nói: “Mẹ, ta còn chưa tới công ty bao giờ, ngài cứ coi như đi cùng ta tham quan một chút, thuận tiện xử lý chút công việc của công ty được không? Ngài không cần làm gì cả, chỉ cần đến chống lưng cho ta là được.”
May mắn bên chỗ Lục Kình Dã là buổi tối, đã đến giờ tan làm, nếu không hắn đã chẳng có đủ kiên nhẫn để gọi cuộc điện thoại này.
Hắn và Mạnh Sơ Nguyên đều đang đợi mẫu thân mở lời.
Một lát sau, Lục Mẫu nhàn nhạt đồng ý: “Được, ngày mai ta đi cùng ngươi. Nếu đã muốn đi công ty, vậy ta phải xem trước ngày mai mặc gì đã.”
Nói xong, Lục Mẫu đặt cái chén trong tay xuống, đứng dậy trở về phòng ngủ, hoàn toàn quên mất điện thoại di động vẫn đang trong cuộc trò chuyện với Lục Kình Dã.
Mạnh Sơ Nguyên nhìn Lục Mẫu đi xa rồi, nàng nhìn chằm chằm vào điện thoại, yên lặng cầm lên tắt loa ngoài đi.
“Lục Kình Dã, ngươi vẫn còn đó chứ?”
Hắn ừ nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút từ tính: “Vừa rồi cảm ơn ngươi.”
Mạnh Sơ Nguyên không đáp lại lời cảm ơn kia của hắn, trực tiếp chuyển sang chủ đề tiếp theo: “Ngươi bây giờ chắc là rảnh rồi chứ? Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.”
Lục Kình Dã: “Ngươi nói đi.”
“Hôm nay ta đưa muội muội của ngươi đến trường, đường đi quả thực rất xa, cho nên vừa rồi ta đã đi dạo một vòng ở khu vực gần trường học, phát hiện có không ít học khu phòng, hoàn cảnh đều rất tốt, ta muốn thuê một căn phòng ở bên đó cho muội muội ngươi ở, ngươi thấy thế nào?”
Lục Thiên Linh nói gì thì nói cũng là muội muội hắn, Mạnh Sơ Nguyên cảm thấy chuyện này phải cùng hắn thương lượng một chút, nghe xem hắn có ý kiến gì.
Lục Kình Dã hơi sững sờ một chút, không ngờ chuyện nàng muốn thương lượng với mình lại là về Lục Thiên Linh.
Nhưng ngay từ đầu hắn cũng đã cân nhắc chuyện học khu phòng này, có lẽ trong mắt hắn, hắn cảm thấy Lục Thiên Linh tuổi còn nhỏ, để nàng ở một mình bên ngoài thì hoàn toàn không thích hợp.
Hắn nghĩ ngợi rồi trả lời Mạnh Sơ Nguyên: “Nàng không có khả năng tự lo liệu sinh hoạt.”
Mạnh Sơ Nguyên: “Ta thấy gần đó cũng có rất nhiều nhà hàng, nàng đói bụng lúc nào cũng có thể ra ngoài ăn. Nếu ngươi vẫn không yên tâm, thì thuê cho nàng một bảo mẫu hoặc người làm theo giờ cũng được, như vậy chẳng phải đã giải quyết được rồi sao?”
“Nàng còn hay trốn học.” Lục Thiên Linh không chỉ không biết tự chăm sóc bản thân, mà còn thiếu tự giác, nếu thoát khỏi tầm mắt và sự kiểm soát của bọn họ, ở một mình bên ngoài không biết sẽ sống ra sao nữa.
Ở nhà ít nhất còn có người trông chừng, thúc giục nàng đi học.
Mạnh Sơ Nguyên quả quyết nói: “Cái này ngươi yên tâm, nàng sẽ đi học đầy đủ.”
“Mấy ngày nay nàng đi học là do ngươi khuyên à?” Lục Kình Dã đột nhiên nghe thấy hơi khó hiểu, không rõ lời này của nàng rốt cuộc là có ý gì.
Lúc hắn ở nhà, Lục Thiên Linh cũng chưa chắc đã đi học đàng hoàng, thỉnh thoảng còn giở trò sau lưng hắn, hắn có chút tò mò không biết Mạnh Sơ Nguyên đã làm thế nào mà được.
“Sao có thể gọi là khuyên được? Đó là nàng tự nguyện.”
Lục Kình Dã: “......”
Mặc dù hắn không biết Mạnh Sơ Nguyên dùng biện pháp gì, nhưng mấy ngày nay Lục Thiên Linh đúng là đã đến trường, hơn nữa không bỏ một tiết học nào.
“Nàng chịu đi học là được rồi.” Nếu phương pháp có hiệu quả, Lục Kình Dã cũng không muốn biết nguyên nhân trong đó.
Mạnh Sơ Nguyên vừa định kết thúc cuộc trò chuyện với hắn, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc này mới nói với Lục Kình Dã: “Đúng rồi, tiền tiêu vặt của nàng ngươi đừng lo, sau này để ta đưa cho.”
Lục Kình Dã nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm phủ một tầng lạnh lẽo, hắn nghi ngờ mở miệng: “Nàng đòi tiền ngươi à?”
“Đừng hiểu lầm, không phải như ngươi nghĩ đâu.” Mạnh Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói với hắn: “Nàng chịu nể mặt ta, vậy tiền tiêu vặt này đương nhiên là ta nên cho nàng.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận