Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 364

“Đây chính là phòng làm việc à, ta sao có thể ngủ ở đây chứ, ngươi phải gọi ta dậy.” Lục Kình Dã: “......” Hắn sao lại có cảm giác kiểu như làm ơn mắc oán thế này. Do cơ thể được thả lỏng, Mạnh Sơ Nguyên thậm chí còn chậm rãi đứng dậy, nghiêng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bức tường kính bên cạnh, phát hiện có không ít ánh mắt đang theo dõi về phía bọn hắn. “” Mạnh Sơ Nguyên toàn thân khẽ giật mình, đến nỗi động tác muốn kéo góc áo, chỉnh lại quần của nàng cũng theo đó dừng lại. Ánh mắt Mạnh Sơ Nguyên mang theo sự phỏng đoán nhìn ra ngoài phòng, vừa nghĩ tới nàng và Lục Kình Dã ở trong không gian kín này lâu như vậy, dường như rất dễ gây hiểu lầm. Thấy nàng đứng dậy rồi đột nhiên bất động, Lục Kình Dã không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Ngươi sao vậy?” Lục Kình Dã thuận theo tầm mắt của nàng nhìn sang, xuyên qua bức tường kính kia, thấy được tình hình bên ngoài. Mạnh Sơ Nguyên không nói gì, lại ngồi trở lại ghế sa lon. Nàng nghĩ thầm, không kéo rèm cũng tốt, nàng chẳng qua chỉ ngủ một giấc, không làm chuyện gì khác, dù bị nhìn thấy cũng chẳng sao. Có lẽ đoán được sự lo lắng của Mạnh Sơ Nguyên, Lục Kình Dã thu ánh mắt lại, hắn ngước mắt nhìn Mạnh Sơ Nguyên, nhẹ giọng nói với nàng: “Đây là kính một chiều, bên ngoài nhìn không thấy vào trong.” “......” Vốn dĩ Mạnh Sơ Nguyên còn có chút câu nệ và căng thẳng, nhưng sau khi nghe Lục Kình Dã nói xong thì trực tiếp tròn mắt. Nàng vừa rồi còn lo lắng hành vi của mình có thất thố hay không, kết quả...... Đúng là ngủ một giấc khiến mình hồ đồ rồi, vậy mà lại quên mất chuyện như vậy chứ! Lục Kình Dã dường như cũng không ngờ nàng lại có phản ứng này, khóe môi bất giác cong lên một đường cong nhàn nhạt. Hắn đóng máy tính lại, nghiêng người đặt máy tính lên bàn trà, ngước mắt nhìn Mạnh Sơ Nguyên, chậm rãi mở miệng: “Đi thôi, chúng ta đi chọn lễ phục.” “Ngươi làm xong rồi?” “Ừm.” Hắn chiều nay chỉ có một cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng vừa rồi nhân lúc Mạnh Sơ Nguyên ngủ, hắn đã xử lý thêm một số việc khác. Tối nay cũng không cần thức đêm làm thêm giờ. Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, đang định rời đi thì Dương Trợ Lý đột nhiên đi tới, đưa tập tài liệu đến trước mặt Lục Kình Dã. “Lục Tổng, chỗ này còn có mấy văn bản cần ngài xem qua và ký tên.” Lục Kình Dã liếc nhìn tập tài liệu trong tay Dương Trợ Lý, thản nhiên nói: “Để mai đi.” Hắn đã ra khỏi cửa phòng làm việc, không muốn xử lý chuyện công việc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận