Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 420

Chương 420: Muốn nói cái yêu đương buông lỏng
Mạnh Sơ Nguyên không biết vì sao Lâm Hựu Quyên đột nhiên lại cùng nàng trò chuyện chủ đề trầm trọng như vậy, còn vô tình nhắc đến “gặp dịp thì chơi”, mấy chữ khiến người ta nhạy cảm này. Nghĩ kỹ lại, mối quan hệ hôn nhân này của nàng và Lục Kình Dã đến rất đột ngột, lúc ban đầu cũng xác thực có pha tạp thành phần “gặp dịp thì chơi”, nhưng Mạnh Sơ Nguyên cũng không cảm thấy bị hôn nhân trói buộc, nàng vẫn luôn sống dễ chịu tự tại, dường như chưa bao giờ bước ra khỏi vòng tròn thoải mái của chính mình. Dù hiện tại bọn hắn mới ở cùng nhau không bao lâu, Mạnh Sơ Nguyên đối với phần tình cảm này cũng rất có lòng tin. “Có câu nói này của ngươi, ta an tâm rồi.” Lâm Hựu Quyên thở phào một hơi, thản nhiên nói: “Ta chỉ sợ hai ngươi đều không biết cách biểu đạt.” Bởi vì Lâm Hựu Quyên có thể cảm nhận được, Mạnh Sơ Nguyên và Lục Kình Dã thuộc cùng một kiểu người, đều thích tự mình tiêu hóa những năng lượng tiêu cực. “Yên tâm, ta và hắn có thể thương lượng được.” Nghĩ đến chuyện sáng nay nàng vô tình nhắc Lục Kình Dã, bảo hắn buổi tối bớt tăng ca, cố gắng về sớm một chút, hắn đều nhớ kỹ, Mạnh Sơ Nguyên nhếch khóe miệng, vô thức thốt ra: “Bình thường hắn đều nghe lời ta.” Nhìn thấy khóe môi Mạnh Sơ Nguyên cong lên một nụ cười, Lâm Hựu Quyên đột nhiên cảm thấy mình đã hơi quá lo lắng. Hai mẹ chồng nàng dâu hiếm khi được rảnh rỗi ngồi cùng nhau tán gẫu, Lâm Hựu Quyên không hiểu sao lại bật chế độ hóng chuyện, không ngừng tìm chủ đề:
“Mà ta rất tò mò, ngươi và A Dã quen nhau thế nào? Hắn trước giờ chưa từng nói với ta là có bạn gái... Trước đó đột nhiên gọi điện thoại nói với ta là muốn kết hôn, ta còn tưởng lúc đó hắn áp lực công việc lớn, muốn nói cái yêu đương buông lỏng đâu...” Thế nhưng, không đợi Lâm Hựu Quyên nói kỹ với Lục Kình Dã rằng muốn kết hôn thì trước tiên phải bàn đến chuyện bạn gái, kết quả Lục Kình Dã chẳng nói chẳng rằng đã đi đăng ký kết hôn rồi. Chuyện này Lâm Hựu Quyên vẫn luôn rất tò mò, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở lời. “Lúc chúng ta mới quen... Thôi không nhắc tới cũng được.” Mạnh Sơ Nguyên không muốn nhắc lại chuyện ngày đó lắm, chủ yếu là vì có quá nhiều chuyện phức tạp xen vào, vài ba câu không thể nói rõ ràng, nàng chỉ nói đơn giản: “Nhưng mà ta và hắn quen biết nhau rất lâu rồi.” Lâm Hựu Quyên bỏ một hạt dẻ đã bóc vỏ vào miệng, ánh mắt tò mò nhìn về phía Mạnh Sơ Nguyên, “Rất lâu là bao lâu?” “Chắc khoảng năm 17 tuổi.” “Cái gì?” Lâm Hựu Quyên vốn đang lười biếng dựa người ra sau, ngay khoảnh khắc Mạnh Sơ Nguyên dứt lời, nàng kinh ngạc ngồi thẳng dậy, trừng lớn hai mắt, “Ngươi còn vị thành niên mà hắn đã để ý tới ngươi rồi?” Lâm Hựu Quyên vốn tưởng bọn họ quen nhau nhiều nhất là khoảng một hai năm gì đó, kết quả lại khác xa so với dự đoán của nàng. “” Thấy Lâm Hựu Quyên đột nhiên kích động như vậy, Mạnh Sơ Nguyên cảm thấy nàng chắc chắn đã hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: “Chỉ là quen biết thôi, lúc đó chưa có ở bên nhau.” Nghe Mạnh Sơ Nguyên giải thích, Lâm Hựu Quyên mới phản ứng lại, muộn màng “A” một tiếng, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này giấu kỹ thật đấy, có bạn gái quen biết lâu như vậy mà một lần cũng không dẫn về cho chúng ta xem mặt, đăng ký xong mới đưa người về... Là sợ ta và ba hắn không đồng ý cuộc hôn nhân này sao?” Mạnh Sơ Nguyên: “......” Có khả năng nào không, nàng chưa từng làm bạn gái của Lục Kình Dã? “Quá thiệt thòi cho ngươi rồi, con gái. Ngươi gả về đây lâu như vậy, ta vẫn chưa chuẩn bị cho ngươi món quà nào ra hồn cả.” Lâm Hựu Quyên nói với vẻ mặt đầy áy náy, sau đó lại thần bí nói: “Lát nữa ăn cơm xong, ta dẫn ngươi đi xem một thứ.” Mạnh Sơ Nguyên nghi ngờ ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Không phải là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận