Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 434

Mạnh Sơ Nguyên bị Lục Kình Dã yêu cầu trả lời trực diện, nàng chỉ có thể thẳng thắn đáp lại: “Xác thực không nghĩ tới.”
Đề tài này đối với nàng mà nói đã vượt quá phạm vi. Nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ tới, nếu như lòng tham muốn chiếm hữu của chính mình bị khơi dậy thì sẽ biến thành bộ dạng gì? Có phải cũng sẽ giống như chó con giữ đồ ăn hay không? Sau khi nghe xong câu trả lời của Mạnh Sơ Nguyên, thần sắc Lục Kình Dã có thoáng chút thất vọng, “Trước đó không nghĩ tới, vậy bây giờ không thể nghĩ một chút sao?”
Mạnh Sơ Nguyên lộ ra vẻ mặt “Ngươi còn muốn ta thế nào nữa”, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Đây không phải là đã có rồi sao?”
Giấy chứng nhận cũng đã nhận, người bây giờ cũng đang nằm bên gối nàng, không hiểu Lục Kình Dã còn muốn nàng suy nghĩ điều gì nữa. Đôi mắt Lục Kình Dã sâu thẳm, lộ ra vài phần cảm xúc khiến người ta không thể đoán được, tò mò hỏi: “Vậy ngươi đặt ta ở vị trí nào?”
“Trong lòng chứ đâu.” Mạnh Sơ Nguyên gần như buột miệng. Lục Kình Dã đưa tay véo má nàng, đáy mắt mang theo nụ cười dịu dàng, giọng điệu lại có chút trêu chọc: “Bây giờ thì lanh miệng nhỉ? Hửm? Vừa rồi sao lại không theo kịp?”
“......” Vẻ mặt Mạnh Sơ Nguyên sững sờ một chút, sau khi Lục Kình Dã nói xong, nàng mới phản ứng lại một cách chậm chạp. Thật ra Lục Kình Dã chỉ muốn biết vị trí của mình trong lòng nàng, và muốn nghe nàng đích thân bày tỏ tình cảm mà thôi. “Không phải ta không theo kịp, là cách diễn đạt của ngươi có vấn đề.” Mạnh Sơ Nguyên thầm chế nhạo Lục Kình Dã một câu “Ngây thơ”, nàng nhìn Lục Kình Dã, mặt không đổi sắc mở lời: “Sao bình thường nói chuyện phiếm mà ngươi cứ phải vòng vo với ta vậy? Ngươi muốn nghe gì thì cứ nói thẳng là được, không cần phải đi đường vòng lớn như vậy để nhắc nhở ta đâu.”
“Ừm, lần sau ta sẽ nhớ.” Chủ đề này là do Lục Kình Dã vô tình khơi mào, hắn tưởng Mạnh Sơ Nguyên có thể hiểu ý, kết quả là nàng nói thẳng, thậm chí không muốn nói một lời trái lòng để dỗ dành hắn. Nếu đã nói đến nước này, Mạnh Sơ Nguyên dứt khoát mượn chủ đề này để nói tiếp: “Lúc đầu ta đáp ứng yêu cầu hoang đường của ngươi, cùng ngươi đi đăng ký kết hôn rồi về nhà, nếu nói trong đó không có tư tâm của bản thân, nói ra có lẽ chính ta cũng không tin…” Mạnh Sơ Nguyên không có chấp niệm quá lớn đối với tiền tài, những thứ vật ngoài thân này, mà bản thân nàng từ lúc lên đại học đã bắt đầu tự mình tích góp tiền tiết kiệm, mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng đủ cho một mình nàng dùng. Trong tình huống không bệnh không đau lại không thiếu tiền, nàng hoàn toàn không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai. Nàng đồng ý cùng Lục Kình Dã đi đăng ký kết hôn, có lẽ không chỉ vì phần ân tình trước kia, mà còn mang theo một loại cảm xúc nào đó trong tiềm thức của nàng. Phần cảm xúc đó có lẽ trước đây Mạnh Sơ Nguyên không nhận ra được, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, nàng dường như đã tìm thấy đáp án của lúc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận