Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 572

Chương 572:
Trong lòng Mạnh Sơ Nguyên có một lớp ý thức tự bảo vệ rất mạnh mẽ, nàng vô cùng rõ ràng sự khác biệt giữa phòng ở và nhà. Trong mấy năm Đông Nãi Nãi từng thu lưu nàng, Mạnh Sơ Nguyên đã từng có cảm giác gắn bó với mái nhà, đối với nàng mà nói, nhà là một nơi có tình yêu, có sự ấm áp. Sau khi người thân lần lượt qua đời, Mạnh Sơ Nguyên liền không còn coi nơi ở nào là nhà nữa. Bây giờ, nàng cuối cùng cũng mở rộng lòng mình, lần nữa chấp nhận rằng mình đã có nhà. Đúng vào lúc này —— Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng “Thu” một tiếng, sau đó là từng tiếng nổ lớn nối tiếp nhau, pháo hoa ngũ sắc sặc sỡ nở rộ trên bầu trời đêm đen như mực. “Có pháo hoa!” Mạnh Sơ Nguyên liếc nhìn những đóa hoa lửa vụt sáng ngoài cửa sổ, vui vẻ đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài ban công. Lục Kình Dã đi theo Mạnh Sơ Nguyên ra ban công, cùng nàng đứng cạnh nhau thưởng thức cảnh sắc pháo hoa bên ngoài. Thời điểm pháo hoa này được bắn lên, không chỉ giúp bọn họ hóa giải bầu không khí nặng nề, mà còn cuốn đi hết tất cả phiền não ngay sau đó của Mạnh Sơ Nguyên. Pháo hoa trên không trung liên tiếp không ngừng xen lẫn nở rộ, tàn lụi rồi lại bùng lên, rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt. Nhìn xem pháo hoa hoa lệ trước mắt, khóe miệng Mạnh Sơ Nguyên bất giác cong lên một nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng vui sướng, “Pháo hoa này thật đẹp quá.” Lục Kình Dã nghiêng đầu nhìn sang gương mặt nghiêng của Mạnh Sơ Nguyên, ánh lửa vụt sáng chiếu lên đường nét của nàng thật dịu dàng, xinh đẹp đến mức hắn cảm thấy còn mộng ảo hơn cả pháo hoa. Lục Kình Dã không nhịn được cất tiếng gọi tên nàng: “Mạnh Sơ Nguyên, chúc mừng năm mới.” Hắn rất ít khi gọi tên Mạnh Sơ Nguyên, cho nên lần gọi này nghe đặc biệt chân thành và dịu dàng. Nghe hắn gọi tên mình, Mạnh Sơ Nguyên có chút ngẩn ngơ, nàng quay lại nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của Lục Kình Dã, cười đáp lại: “Lục Kình Dã, chúc mừng năm mới.” Tiếng pháo hoa vẫn không ngừng vang lên, bung tỏa. Giờ này khắc này, trong mắt hai người chỉ có đối phương, pháo hoa sáng chói kia trở thành bức tranh nền. Lục Kình Dã cúi đầu tới gần, Mạnh Sơ Nguyên ngước mắt nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nàng vươn tay, đầu ngón tay níu lấy cổ áo Lục Kình Dã, lơ đãng mở miệng: “Lục Kình Dã, ta hình như phát hiện ra một bí mật.” Hắn tò mò, trầm giọng hỏi: “Bí mật gì?” Mạnh Sơ Nguyên dùng sức kéo nhẹ cổ áo hắn xuống, để hắn chủ động ghé sát lại gần mình hơn. Nàng nghiêng đầu ghé sát vào tai Lục Kình Dã, nhẹ giọng nói: “Ngươi cúi đầu xuống là ta liền biết ngươi muốn hôn ta.” “...” Lục Kình Dã không phủ nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận