Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 67

Chương 67: Liếc mắt nhìn ra
【 Ta thấy mặt đạo diễn đầy vẻ bất đắc dĩ ha ha ha 】 【 Chiêu của Mạnh Tả quả nhiên hữu dụng, xem ra Lục Cận Sâm đã học được tinh túy 】 【 Hôm nào ta cũng muốn dùng phương pháp như vậy đi dò xét chồng ta thử, xem hắn có nói dối ta không 】 【 Đạo diễn: Tên này mà cũng đoán ra được đáp án, trò chơi này không chơi được nữa rồi 】
Lục Cận Sâm nhìn phản ứng như không còn gì luyến tiếc của đạo diễn, thoáng chốc ngây cả người, thậm chí có chút không tin nổi mình đã đoán đúng.
Đến lần phân biệt thứ hai, đạo diễn bắt đầu nghiêm túc, vì đối phương là Lục Cận Sâm, nếu hắn không gỡ lại được ván này thì mặt mũi coi như mất hết.
Đạo diễn xem xét thấy Lục Cận Sâm thuộc kiểu người cẩu thả, cảm thấy vừa rồi hắn chắc chắn là đoán mò.
Để chứng minh phán đoán của mình là chính xác, đạo diễn ngồi thẳng lưng, tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu nói: “Đến, đoán tiếp đi, ngươi nói cho ta biết bây giờ chén nào là nước muối?”
Lục Cận Sâm bị giọng điệu hùng hổ này của đạo diễn làm cho đứng hình, nhất thời dường như mất đi khả năng phán đoán.
Thấy đạo diễn đột nhiên đảo khách thành chủ, Mạnh Sơ Nguyên ở bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, mở miệng cổ vũ Lục Cận Sâm: “Cứ mạnh dạn đoán đi, sai thì thôi, không có gì to tát.”
Nhưng bình thường tình huống này thật ra dễ đoán hơn, đối phương cũng tương đối dễ để lộ, chỉ là lo lắng lúc thử không kịp sửa đổi, vì nếu ngay từ đầu đoán sai, đối phương có thể sẽ kích động kêu dừng trước.
Các khách quý khác cũng bảo Lục Cận Sâm đừng do dự, cứ chọn bừa là được, dù sao hắn cũng chỉ còn hai lần cơ hội, không ảnh hưởng gì lớn.
Lục Cận Sâm nghe theo lời họ, hắn tiện tay chỉ vào một chén.
Đạo diễn cúi đầu thấy hắn chọn nước lọc, nhếch miệng cười, ánh mắt lộ vẻ gian xảo: “Sai, đây là nước lọc.” “......” Cũng không biết hắn đang vui vẻ vì cái gì.
【 Có lẽ chỉ có Lục Cận Sâm mới trị được chứng emo thường ngày của đạo diễn 】 【 Đạo diễn: Ta cuối cùng cũng có dáng vẻ đạo diễn rồi, ta cũng có tiết mục hay mà các ngươi đoán không ra nha 】 【 Dù gì cũng học từ Mạnh Tả, đại thiếu gia xông lên nào, tuyệt đối đừng để đạo diễn giở trò làm mất mặt đại tẩu! 】 【 Mạnh Tả tỏ vẻ tiểu tử này còn chưa đến lúc xuất sư đâu, còn non lắm, đừng bắt nạt hắn 】 【 Đạo diễn này tìm không thấy cảm giác tồn tại ở chỗ Mạnh Tả, nên bắt đầu trêu chọc đại thiếu gia, đột nhiên thấy hai người họ thật trẻ con, như hai học sinh tiểu học tranh cãi, nhất định phải phân cao thấp 】
Có được lần sai lầm này của Lục Cận Sâm, đạo diễn đại khái là thật sự có chút tự mãn rồi.
Hắn lại lần nữa xáo trộn thứ tự các chén, xác định rõ vị trí xong, đạo diễn gọi Lục Cận Sâm đến.
“Nếu ngươi có thể chọn ra được chén nước muối, ta uống luôn.”
Lục Cận Sâm hơi không hiểu, hắn làm vậy là cần gì chứ.
Chỉ là một trò chơi thôi mà, cần gì nghiêm túc vậy.
Trong lúc hai người này đấu trí, Mạnh Sơ Nguyên lại ăn nốt nửa miếng táo còn lại.
【 Mạnh Tả giờ phút này cực kỳ giống quần chúng ăn dưa 】 【 Đạo diễn chơi lớn vậy sao? Lỡ như Lục Cận Sâm chọn đúng, chẳng phải tự đào hố chôn mình sao? 】 【 Lục Cận Sâm: Sao lại có người ngốc như vậy chứ, lại đưa ra yêu cầu như thế 】 【 La Đạo đợt này rất có cảm giác tống nghệ ha ha ha, hậu kỳ có thể hứa với ta không cắt đoạn này đi không 】
Đạo diễn hơi nhíu mày, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay: “Chọn đi.” Dưới sự thúc giục của đạo diễn, Lục Cận Sâm lại một lần nữa rơi vào do dự khi lựa chọn, nghe đạo diễn đếm ngược, tim hắn cũng đập loạn theo.
Chợt hắn nghĩ tới lời Mạnh Sơ Nguyên nói phải dựa vào ánh mắt đạo diễn để phán đoán, nội tâm hắn đấu tranh một chút, sau đó quả quyết ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn.
Khi ánh mắt chạm phải Lục Cận Sâm, đạo diễn còn nghi hoặc nhìn lại.
Lục Cận Sâm cúi người xuống, cố ý đặt tay lên một ly nước, đạo diễn liếc thấy bằng khóe mắt, liền dồn sự chú ý lên cái chén trên bàn.
Thấy cảm xúc đạo diễn không có gì thay đổi, đúng lúc hắn chuẩn bị đếm tới một, Lục Cận Sâm nhanh tay đổi hướng.
Đạo diễn ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Lục Cận Sâm, sau đó không nói hai lời, gạt tay hắn ra, bưng chén lên uống luôn.
Lục Cận Sâm: “......” Nước muối đó thật sự rất mặn, đạo diễn uống một ngụm nhỏ, mọi biểu cảm đều bị ép ra hết.
【 Xem ra đại thiếu gia chọn đúng nước muối rồi 】 【 Chiêu Mạnh Tả dạy hữu dụng thật, đương nhiên đạo diễn cũng dễ bị bắt bài, hắn chẳng có chút kỹ năng diễn xuất nào, bị nhìn thấu ngay tắp lự 】 【 Đạo diễn cũng ngây thơ thật, nếu là ta thì chơi xấu luôn, nói không phải, dù sao bọn họ cũng đâu biết kết quả thật sự 】 【 Bạn nữ phía trên nói rất có lý ha ha ha, đạo diễn cũng thật thà quá 】
Nhưng dù sao hắn cũng là đạo diễn, mọi người cũng không có ý làm khó hắn, để hắn làm cho có lệ chút là được rồi.
Sau khi chơi hai ván game, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Mọi người dựa theo số lần thắng trong trò chơi để lần lượt chọn nguyên liệu nấu ăn. Khi Mạnh Sơ Nguyên nhìn thấy thùng hải sản, không khỏi nheo mắt lại, đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Mạnh Sơ Nguyên không vội chọn, mà ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn, nghi ngờ hỏi: “Đạo diễn, thùng hải sản này của ngài không phải là đám hải sản chúng ta bắt được sáng nay đấy chứ?” Liêu Giai đứng gần nhất, nghe Mạnh Sơ Nguyên chất vấn, nàng nghiêng đầu nhìn cái thùng xốp kia.
Nhìn thấy có tôm tít và các loại sò bên trong, Liêu Giai cũng kinh ngạc thốt lên: “Ta cũng thấy vậy.” Sáng nay bọn họ nhặt được rất nhiều sò, bắt không ít cua và tôm tép, tất cả đều ở đây.
Ban đầu đạo diễn còn muốn tìm lý do lừa gạt một chút, kết quả Liêu Giai lại mở miệng, khiến hắn không cách nào phủ nhận.
Đạo diễn hơi chột dạ nói: “Không nên lãng phí thôi mà.” “Đây là chúng ta cùng nhau mang về, ngài dùng nó làm vật phẩm tiêu hao như vậy có thích hợp không?”
Mạnh Sơ Nguyên đột nhiên như nghĩ thông suốt điều gì đó.
Bữa tiệc nướng lần này đâu phải phúc lợi của tổ chương trình, e là thấy bọn họ sáng sớm thu hoạch quá nhiều, nên thu về tái sử dụng thôi.
【 Bốn chữ 'không nên lãng phí', đạo diễn học và áp dụng nhanh thật ha ha ha 】 【 Đạo diễn này tính toán chi li rõ rành rành 】 【 Sao đạo diễn lại tự đạp mìn vậy? Lại còn dám múa may trước mặt Mạnh Tả, coi người ta là trẻ con ba tuổi chắc! 】 【 Kỳ này chỉ xem Mạnh Tả và đạo diễn battle thôi cũng đủ ta cười cả năm rồi 】 【 Bởi vì bản thân họ cũng không có nhiều cơ hội lựa chọn, giờ còn phải lãng phí lượt để giành lại những thứ này, Mạnh Tả chắc chắn không phục 】
Đạo diễn: “Vậy giữa trưa ta chẳng phải đã thanh toán lao động tệ cho các ngươi rồi sao? Giao dịch của chúng ta không có vấn đề gì cả.” Hắn dùng lao động tệ đổi lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn, bây giờ đám hải sản này thuộc về tổ chương trình, hắn muốn dùng thế nào thì dùng.
“Ngài dùng chướng nhãn pháp này hay thật đấy.” Sáng sớm để bọn họ bắt đám tôm tép này, sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bữa trưa lại đưa ra một lô hải sản mới, còn muốn họ dùng lao động tệ để đổi.
Mạnh Sơ Nguyên có chút bội phục nhìn về phía đạo diễn: “Vậy được, lần sau ngài cũng đừng dùng lao động tệ để lừa phỉnh chúng tôi nữa, chúng tôi tự lao động có được, trực tiếp mang về không tốt hơn sao?” (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận