Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 86

Chương 86: Nàng nhất định phải tham dự
Sau khi Hứa Trạch Dịch giới thiệu xong về mình, các khách quý khác cũng giới thiệu sơ lược về bản thân.
Đến lượt Mạnh Sơ Nguyên, nàng không xum xoe với Hứa Trạch Dịch như Tề Trinh và những người khác, cũng không tỏ ra kích động khi nhìn thấy minh tinh, chỉ bình tĩnh trả lời một câu: “Chào anh.” Những khách quý trước đó đối với Hứa Trạch Dịch nhiệt tình bao nhiêu, thì đến lượt Mạnh Sơ Nguyên lại trầm ổn, tỉnh táo bấy nhiêu.
【 Trời ơi! Đây chính là Hứa Ảnh Đế đại danh đỉnh đỉnh đó, Mạnh Tả làm thế nào mà bình tĩnh được vậy? Nếu là tôi mà được gặp bản thân Hứa Ảnh Đế, chắc mặt cười đến đơ luôn, sàn nhà chắc bị tôi giẫm thủng một lỗ mất 】 【 Mạnh Tả: Thật ra, có khả năng là tôi không biết (anh ấy) 】 【 Hình như đúng là vậy, dù sao Mạnh Tả cũng không quen thuộc với giới giải trí lắm 】 【 Cũng có thể là Mạnh Tả không hứng thú với người đã kết hôn ha ha ha ha 】 【 Xem show này thấy nhiều khoảnh khắc đỉnh cao có thể lên hot search ghê, đây là chương trình thần tiên gì vậy trời 】
Hứa Trạch Dịch thấy nàng nói xong câu “Chào anh” rồi không nói gì thêm, nụ cười trên mặt hắn cũng dần nhạt đi.
Kể từ khi hắn đứng vững gót chân trong ngành giải trí, đã quen được quá nhiều người săn đón, ngay cả đạo diễn và công ty quảng cáo đều tranh giành muốn hợp tác với hắn, hôm nay lại bị một người đối xử lạnh nhạt như vậy, Hứa Trạch Dịch cảm thấy hơi khó tin.
Một lát sau, Hứa Trạch Dịch lịch sự mở miệng: “Chào cô. Cô là chị dâu của Lục Cận Sâm phải không? Cuối cùng cũng may mắn được gặp cô, cảm ơn cô lần trước đã giúp Khả Khả nhà tôi cuốc đất.” Mạnh Sơ Nguyên mỉm cười đáp lại: “Chỉ là tiện tay thôi, không cần khách sáo.” Nghe Hứa Trạch Dịch nhắc đến chuyện này, Liêu Giai Nhan mới nhận ra, quay đầu nói với Liêu Giai Khả: “Chị, lần trước em không khỏe, là cô ấy giúp chị cuốc đất à?” Liêu Giai Khả khẽ “ừ” một tiếng: “Cô ấy thấy tôi bận quá không xuể, nên giúp một tay.” Biết được sự thật, ánh mắt Liêu Giai Nhan bất giác dừng trên người Mạnh Sơ Nguyên, kỳ trước tình trạng của cô ấy ngay từ đầu đã là nằm thẳng cẳng, một người thích tỏ vẻ như vậy, sao lại tốt bụng giúp các cô cuốc đất chứ?
“Hứa Ca, sao anh lại đến đây?” Lạc Duẫn Châu khá thân quen với Hứa Trạch Dịch, nên nhiệt tình hơn những người khác một chút: “Là cố ý đến tìm Khả Khả Tỷ sao?” Hứa Trạch Dịch liếc nhìn về phía Liêu Giai Khả, đáy mắt tràn đầy yêu thương, hắn cười nói: “Đúng vậy, đến đón lão bà của ta về nhà.”
【 Cứu mạng!! Lạc Duẫn Châu cô ngại cẩu lương chưa đủ hay sao? Sao còn phải hỏi câu như thế chứ? 】 【 Tiếng “lão bà” này ngọt quá đi, nghe mà tai tôi muốn mang thai luôn 】 【 Hu hu hu tôi đến xem chương trình giải trí mà, sao còn bị ép ăn cẩu lương thế này? 】 【 Mà nói chứ, lúc nào mới được thấy lão công của Mạnh Tả vậy? Tôi tò mò chồng cô ấy trông thế nào lắm? Có xứng với thần thái của Mạnh Tả nhà ta không? 】 【 Bạn trên ơi, bạn thấy anh ấy phải thế nào mới xứng với Mạnh Tả? Nếu không đạt tiêu chuẩn của bạn thì bắt người ta ly hôn à? 】 【 Lý trí chút đi cả nhà ơi, Mạnh Tả và lão công của cô ấy đều không phải người trong giới, đừng dùng tiêu chuẩn của fan để bình phẩm người ta, Mạnh Tả thông minh như vậy chắc chắn biết mình muốn gì, mọi người cũng đừng quan tâm quá làm gì 】
Sau khi thuyền tới, các vị khách quý lên thuyền rời đảo, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay cũng kết thúc tại đây.
Xét thấy khu vực này tương đối hẻo lánh, lại cách xa sân bay, nên tổ chương trình vẫn bao một chiếc xe buýt để đưa mọi người đến sân bay.
Trên đường đến sân bay, Tề Trinh đã sớm tìm đạo diễn để xin nghỉ cho kỳ sau: “Đạo diễn, tôi muốn xin ngài nghỉ hai ngày, thời gian ghi hình kỳ sau hơi trùng với lịch trình công tác của tôi, e là không thể tham gia ghi hình chương trình của ngài được.” La Đạo nghe vậy, có chút kinh ngạc: “Anh muốn xin nghỉ hai ngày?” Tề Trinh khẽ “ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Có một bộ phim cần tôi về quay bổ sung, đã hẹn trước rồi, không hủy được.” Chương trình của ông ấy mỗi kỳ cũng chỉ ghi hình bốn ngày, nghe Tề Trinh muốn xin nghỉ hai ngày, La Đạo thật sự suýt sụp đổ.
Vốn dĩ sau khi kết thúc ghi hình kỳ thứ hai, tâm trạng La Đạo đã không ổn định, mà nguồn cơn thật sự khiến ông phiền não chính là Mạnh Sơ Nguyên.
Kỳ thứ ba này có quá nhiều điều không chắc chắn, tổ chương trình còn chưa quyết định được địa điểm ghi hình tiếp theo, lúc này Tề Trinh lại giáng cho ông một đòn, áp lực này quả thực hơi lớn.
“Được rồi.” Đạo diễn miễn cưỡng đồng ý.
Tề Trinh: “Cảm ơn đạo diễn.” Ngay lúc Tề Trinh định quay về chỗ ngồi, đạo diễn đột nhiên gọi hắn lại: “Vậy còn chị của anh thì sao? Sẽ không phải cũng đợi đến ngày thứ ba mới tới ghi hình chương trình cùng anh đấy chứ?” Nếu thiếu mất một cặp khách mời, vậy chương trình này của ông làm sao mà ghi hình tiếp được nữa?
Tề Trinh do dự một lát mới mở miệng: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy, kỳ sau để cô ấy đến trước.” Hắn không chắc Tề Nghiên có chịu phối hợp hay không.
Nếu vì hắn xin nghỉ mà Tề Nghiên không muốn tự mình đến ghi hình trước, vậy thì thật sự hết cách.
Qua chuyện Tề Nghiên hôm đó kiên quyết không chịu tháo trang sức xuống biển, đạo diễn cũng biết đại khái tính tình của nàng.
Thế là ông không làm khó Tề Trinh nữa, xua tay nói: “Thôi được rồi, anh cứ cố gắng hết sức là được.”
Sau khi Tề Trinh quay lại chỗ ngồi, không lâu sau, đạo diễn lại chạy xuống phía sau tìm Mạnh Sơ Nguyên nói chuyện.
Có kinh nghiệm lần trước, Mạnh Sơ Nguyên thấy đạo diễn đột nhiên chạy từ đầu xe xuống phía sau, nàng liền biết chắc chắn là ông đến tìm mình.
Đạo diễn tìm một chỗ ngồi xuống, rồi cười híp mắt nhìn Mạnh Sơ Nguyên: “Mạnh lão sư.” “Đạo diễn, ngài tìm tôi có chuyện gì không?” “Là thế này Mạnh lão sư, tôi muốn hỏi cô có nơi nào đặc biệt muốn đến, hoặc là có việc gì muốn làm không?” Lần này đạo diễn không trực tiếp đề cập chuyện hợp tác ngay, ngược lại khiến người ta khá bất ngờ.
“Việc muốn làm......” Mạnh Sơ Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: “Phi di đi, tôi thật sự muốn tìm hiểu về phi di văn hóa.” Mạnh Sơ Nguyên vừa dứt lời, hai mắt đạo diễn lập tức sáng lên, ông có chút kích động nói: “Đúng rồi, kỳ sau chúng ta có thể làm một kỳ về chủ đề tuyên truyền phi di văn hóa.” Mạnh Sơ Nguyên mỉm cười, không đáp lại.
Một lát sau, đạo diễn lại mở miệng: “Vậy Mạnh lão sư, kỳ sau chúng ta sẽ thực hiện một số hạng mục liên quan đến phi di văn hóa, cô có hứng thú tham gia không?” “Đạo diễn, ngài vòng vo nhiều như vậy, chỉ để nói với tôi câu cuối cùng này thôi sao?” Đạo diễn gãi gãi gáy, hơi chột dạ nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy.” Mạnh Sơ Nguyên đã cho ông ý tưởng, bây giờ ông cũng đã tìm được chủ đề quay cho kỳ sau, nếu có thể giữ Mạnh Sơ Nguyên ở lại thì thật hoàn hảo.
Mạnh Sơ Nguyên thầm nghĩ. Nàng cũng đâu có nói kỳ sau sẽ không đến. Thật không biết đạo diễn lo lắng cái gì. Nhưng mà đạo diễn đột nhiên tiết lộ kế hoạch kỳ sau cho nàng, lại đúng là chủ đề nàng khá hứng thú, nên Mạnh Sơ Nguyên nhanh chóng đồng ý.
Nàng cười nói: “Tôi đương nhiên có hứng thú, hoạt động ý nghĩa như vậy, tôi nhất định phải tham gia chứ.” Đạo diễn vui mừng đến mức vô thức chắp tay trước ngực, kích động run lên hai cái, nói: “Cảm tạ Mạnh lão sư đã nể mặt, cô chính là thần may mắn của La Mỗ tôi mà.” Mạnh Sơ Nguyên không chỉ mang lại số liệu và phản hồi rất tốt cho chương trình của ông, mà biểu hiện của nàng trong chương trình còn giúp nâng tầm chủ đề của show giải trí này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận