Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 199

Đương nhiên, Lục Quyền Vũ tức giận cũng không hoàn toàn vì chuyện này, mà chỉ là gần đây hắn nghe được vài lời đồn, nói nhà họ Lục có người bị chồng ruồng bỏ. Nếu không phải Lâm Hựu Quyên dặn đi dặn lại, không cho hắn gây khó dễ cho Mạnh Sơ Nguyên, hắn cũng sẽ không cảm thấy ấm ức như vậy, chỉ đành trút những cảm xúc này lên người Lục Kình Dã. Đúng lúc Lục Quyền Vũ đang trong lòng bất mãn, một giọng nói trầm thấp đầy nội lực vọng vào từ cửa: “Làm con trai của ngài, ta còn thấy mệt mỏi hơn đây.” Biết cha mẹ hôm nay trở về, Lục Kình Dã đã rời công ty sớm hơn dự định, mang công việc còn dang dở về nhà, định bụng tối sẽ xử lý tiếp. Không ngờ hắn ở bên ngoài bận rộn cả ngày, về đến nhà còn phải nghe phụ thân chì chiết bằng giọng điệu quái gở. Lục Quyền Vũ quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, căn nhà này vẫn luôn do Lục Kình Dã quán xuyến. Hắn ở nhà không những không có tiếng nói, mà còn cảm thấy mình nợ Lục Kình Dã quá nhiều. Thấy Lục Kình Dã trở về, thái độ của Lục Quyền Vũ nhanh chóng dịu lại, bất giác còn để lộ sự quan tâm đối với con trai: “Mệt à? Hay là ngày mai ta cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” “Không cần.” Lục Kình Dã về đúng lúc, bọn họ cũng có thể dùng bữa đúng giờ, phòng ăn lớn như vậy cuối cùng lại được một phen náo nhiệt. Biết được bữa tối nay đều do Mạnh Sơ Nguyên nấu, mọi người ăn đều rất hài lòng. Mạnh Sơ Nguyên ngồi cạnh Lục Kình Dã, hơn phân nửa thức ăn trong bát của nàng đều là do Lục Kình Dã gắp cho. Khi bữa tối sắp tàn, Lục Thiên Linh là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ăn: “Cha, ngươi lần này trở về cũng không đi nữa chứ?” Bất ngờ bị nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lục Quyền Vũ trầm xuống vài phần, hắn ảo não thở dài: “Đừng nhắc nữa, ta làm ăn bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị khách hàng cho leo cây.” Nếu không phải gặp phải chuyện này, hắn đoán chừng cũng sẽ không trở về nhanh như thế. Lục Thiên Linh có chút hiếu kỳ, tiếp tục hỏi tới: “Xảy ra chuyện gì?” “Gặp phải một khách hàng lớn khó nhằn, dạo trước hắn tham gia hội đấu giá mua được một món ngọc khí, nghe người ta nói món ngọc khí kia là một cặp, thế là lão ngoan cố đó vậy mà bỏ lại tất cả công việc, chạy đi nơi khác tầm bảo rồi.” Vị khách hàng kia lại đúng là một nhà sưu tập ngọc khí thâm niên, đối với mỹ ngọc cực kỳ chấp nhất, bất cứ chuyện gì khác đặt trước việc này đều không đáng để nhắc tới. Lục Cận Sâm không nhịn được buột miệng hỏi: “Ngọc khí gì mà quan trọng đến thế?” Người khác thì tranh nhau hợp tác với Lục gia, vậy mà có người vì một món ngọc khí lại có thể gác công việc sang một bên, đúng là hiếm thấy. “Hình như là bạch ngọc Hòa Điền điêu khắc hình cầm tinh.” Lục Quyền Vũ đưa đũa gắp một miếng thịt, khẽ lắc đầu nói: “Là con chuột hay con thỏ gì đó, ta cũng không nhớ rõ nữa.” Hắn chỉ nhớ rõ là lúc đi gặp mặt khách hàng để bàn chuyện, có nhìn thoáng qua từ xa. “Có phải là con thỏ không?” Lục Thiên Linh linh quang lóe lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, có chút hưng phấn mà mở miệng: “Nếu là thỏ thì dễ xử lý rồi, trong tay nãi nãi vừa hay có một cái đấy.” Lục Thiên Linh đột nhiên nhắc tới chuyện này, ngoại trừ Lục Kình Dã và cha hắn không biết rõ tình hình, thì Mạnh Sơ Nguyên và những người còn lại đều biết có chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận