Phu Nhân Hào Môn Bị Ruồng Bỏ, Sau Không Làm Vai Đối Chiếu Nữa Thì Nằm Thắng

Chương 217

Chương 217: Tiểu bằng hữu
Nhìn ly trà sữa xuất hiện trên bàn, Mạnh Sơ Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Cận Sâm, gương mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Thấy nàng không hiểu ý mình, Lục Cận Sâm lại đưa tay đẩy ly trà sữa về phía Mạnh Sơ Nguyên, chậm rãi mở miệng: “Cho ngươi uống.” Mạnh Sơ Nguyên vẻ mặt không đổi nói: “Cảm ơn, ta không khát.” Lục Cận Sâm kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống gần nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Mạnh Sơ Nguyên im lặng như vậy, tâm trạng còn có vẻ hơi sa sút. Suốt buổi chiều, Lục Cận Sâm chỉ có thể nhìn thấy Mạnh Sơ Nguyên đi tới đi lui trong tiệm vào những lúc không có khách. Sau đó Mạnh Sơ Nguyên ra ngoài giao đồ ăn, khách trong tiệm ngày càng đông, mọi người đều tập trung sự chú ý vào công việc. Lục Cận Sâm mơ hồ nhớ rằng, chuyến cuối cùng Mạnh Sơ Nguyên ra ngoài, hình như rất lâu sau mới quay về. Hắn biết khoảng thời gian Mạnh Sơ Nguyên ra ngoài chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không thì bây giờ nàng sẽ không có vẻ mặt lo lắng thế này. Mạnh Sơ Nguyên thấy hắn ngồi xuống rồi cũng im lặng theo mình, nhịn không được hỏi hắn: “Sao vậy? Có chuyện muốn nói à?” Lục Cận Sâm vừa rồi còn đang nghĩ làm sao mở lời an ủi nàng, nhưng không đợi hắn kịp sắp xếp lời nói, Mạnh Sơ Nguyên đã nhận ra mục đích của hắn. Bị nàng phát hiện rồi, Lục Cận Sâm dứt khoát không vòng vo nữa, hắn nhìn ly trà sữa trên bàn, rồi hắng giọng, nói nhẹ nhàng: “Uống chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.” Mạnh Sơ Nguyên nhìn hắn, có chút buồn cười: “Ai nói với ngươi là tâm trạng ta không tốt?” Thấy Mạnh Sơ Nguyên vẫn có thể gượng cười với mình, Lục Cận Sâm cảm thấy có lẽ nàng không phải tâm trạng không tốt, mà là cơ thể không khỏe. “Vậy thì đừng uống trà sữa nữa, uống chút nước nóng đi.” Hắn cầm ly trà sữa lạnh kia đứng dậy, quay vào trong lấy nước nóng cho nàng. Mạnh Sơ Nguyên: “...” 【 Giây trước ta còn thấy hắn đúng là noãn nam, giây sau hắn nói câu uống chút nước nóng, đúng là trai thẳng điển hình ha ha ha ha 】 【 Lục Cận Sâm tên ngốc lớn này, thế mà lại khiến ta nhìn thuận mắt rồi 】 【 Mà khoan nói, khả năng lĩnh hội của Lục Cận Sâm vẫn rất cao đấy chứ, lúc này quầy vắng khách, hắn lập tức chạy tới tìm Mạnh Tả, còn biết Mạnh Tả tâm trạng không tốt, cố ý mang ly trà sữa tới 】 【 Trước giờ thấy Mạnh Tả luôn ung dung tự tin, giờ đột nhiên thấy nàng hơi tinh thần sa sút đúng là có chút không quen... Nàng có phải vẫn đang nghĩ về vụ bắt nạt học đường trước đó không nhỉ? 】 Một lát sau, Lục Cận Sâm bưng một ly nước nóng tới, lại đặt trước mặt Mạnh Sơ Nguyên: “Ngươi có phải không khỏe trong người không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?” “Được rồi.” Mạnh Sơ Nguyên thấy hắn mặt mày nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, nàng tò mò hỏi: “Ngươi đang có biểu cảm gì vậy?” Bây giờ việc chia nhóm đã kết thúc, thuộc về chế độ thi đấu cá nhân, cho dù cơ thể nàng không khỏe cũng không làm ảnh hưởng đến người khác. Lục Cận Sâm có hơi không vui nói với nàng: “Sợ ngươi có chuyện lại còn cứ phải cậy mạnh.” “Ta cậy mạnh chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận