Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 88: Chu đội trưởng coi trọng (length: 7593)

"Này, Chu Tri Thanh, ngươi đây là đến tìm người yêu hả! Nàng ở đằng kia kìa!"
"Hắc hắc, xem ra Chu Tri Thanh nhà ta là thương vợ quá, mới có chút không gặp liền nhớ đến sốt cả ruột, hắc hắc..."
"Chu Tri Thanh, ngươi với cô Trần thanh niên trí thức khi nào thì cưới thế? Tổ chức tiệc rượu nhất định phải gọi bọn ta nha!"
Chu Tử Văn vừa đến sân phơi gạo, mấy người trong thôn đã bày tỏ sự chào đón nhiệt liệt với hắn.
Tuy nhiên, cách chào đón chủ yếu vẫn là trêu ghẹo, đến cả cái mặt dày như Chu Tử Văn còn thấy hơi không chịu nổi.
"Các bác các cô, nương tay cho, nương tay cho, đến lúc cưới nhất định mời mọi người."
"Tôi tìm đồng chí Trần Xảo Y có chút việc, không tán gẫu với mọi người nữa, mọi người cứ bận đi, cứ bận đi..."
Chu Tử Văn vừa chắp tay, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn, nhưng trong lòng lại có cảm giác muốn chạy trốn.
Mấy bà lão này, niềm vui lớn nhất cũng là trêu ghẹo đám thanh niên như họ, nhất là mấy người đã sinh con, trò đùa nào cũng dám nói, có một số người cũng chẳng có chừng mực, thường xuyên khiến người ta ngượng chín mặt, dù Chu Tử Văn biết cách ăn nói, đối với mấy bà lão này cũng phải kính nhi viễn chi.
"Tử Văn ca, sao anh lại đến đây?"
Nhìn thấy Chu Tử Văn, Trần Xảo Y có vẻ hơi bất ngờ, nàng không ngờ Chu Tử Văn lại đến tận sân phơi gạo tìm nàng.
Trần Thi Anh cũng dừng công việc trong tay lại, hơi ngạc nhiên nhìn Chu Tử Văn.
"Y Y, chị, em đi huyện mua bánh bao cho hai người, vẫn còn nóng lắm đây này! Hai người ăn thử đi." Chu Tử Văn lấy bánh bao từ trong ngực ra, mỗi người đưa hai cái.
"Hì hì, có bánh bao ăn hả, Tử Văn ca, anh tốt quá." Trần Xảo Y vui vẻ nhận lấy.
"Anh tiêu tiền làm gì vậy? Có số tiền này, còn không bằng để mua thịt ăn." Trần Thi Anh tuy rất cảm động, nhưng ngoài miệng lại không buông tha ai.
Nàng là mẫu người vợ hiền dâu thảo, sợ nhất người khác tiêu tiền lung tung.
"Chị à, đừng nói vậy chứ, Tử Văn ca cất công đi xa mua bánh bao cho bọn mình, đây là quan tâm bọn mình đó!" Chu Tử Văn còn chưa lên tiếng, Trần Xảo Y đã nói đỡ lời cho hắn.
"Thôi thôi thôi, hai người các người cùng một phe, tôi không nói lại hai người đâu." Trần Thi Anh hết cách với cô em gái đầu óc toàn yêu đương này, trực tiếp chịu thua đầu hàng.
"Chị, cho em mượn chìa khóa nhà nhé, buổi trưa cơm để em làm, hai người xong việc thì về nhà ăn." Chu Tử Văn nói với Trần Thi Anh.
Trong hai chị em nhà họ Trần, chị mới là người làm chủ, nên chuyện như xin chìa khóa này, Chu Tử Văn liền trực tiếp nói với Trần Thi Anh.
"Không cần đâu, muốn ăn gì lát nữa chị về làm là được." Trần Thi Anh lắc đầu.
Không phải sợ cho chìa khóa thì Chu Tử Văn sẽ về nhà họ làm gì, nàng chỉ đơn giản không muốn hắn vất vả vậy.
"Có gì đâu chứ, bình thường đều là chị nấu cơm, hôm nay em làm thử xem sao, cho hai người nếm thử tay nghề của em." Chu Tử Văn không hề để ý nói.
Thời đại này, tuy nói phụ nữ cũng gánh vác một nửa bầu trời, nhưng trong sinh hoạt, việc nấu cơm trong nhà phần lớn vẫn là của phụ nữ, nhưng Chu Tử Văn lại không có nhiều quy củ như vậy, chỉ là nấu cơm thôi, có gì mà phải xoắn xuýt.
Nếu không phải cùng chị em Trần gia chung bữa cơm, thì mỗi ngày hắn đều phải xuống bếp ấy chứ!
"Cái này, vậy được rồi!"
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Chu Tử Văn, Trần Thi Anh vẫn lấy chìa khóa ra.
"Được, vậy em đi trước đây!" Cầm được chìa khóa, Chu Tử Văn cũng không chần chừ, hắn còn muốn đi tìm mấy vị tai to mặt lớn trong thôn, nói về việc ăn cơm tối ở nhà hắn.
"Ừm, Tử Văn ca hẹn gặp lại." Trần Xảo Y vừa nhấm nháp bánh bao Chu Tử Văn mang tới, vừa vẫy tay chào tạm biệt hắn.
"Ha ha, hẹn gặp lại." Chu Tử Văn quay đầu, cũng vẫy vẫy tay.
Sau khi rời khỏi sân phơi gạo, Chu Tử Văn đi đến văn phòng đội sản xuất.
Đội trưởng Chu Vệ Quốc, bí thư Ngô Đại Cương, còn có kế toán Chu Hữu Đức đều có mặt, chỉ có phó đội trưởng Vương Hồng Binh không biết đã đi đâu.
"Chu Tử Văn, cậu không phải hôm nay xin nghỉ sao? Đến chỗ chúng tôi làm gì?" Ngô Đại Cương tò mò hỏi.
"Hắc hắc, chuyện tốt, chuyện tốt." Chu Tử Văn móc thuốc lá trong túi ra, đưa cho mấy vị cán bộ.
"Thôi, thuốc lá của cậu tôi hút không quen, tôi vẫn thích cái này." Đến lượt Ngô Đại Cương thì ông ta khoát tay, cầm lấy cái tẩu trên bàn.
"Chuyện gì tốt, nói nghe xem." Đội trưởng liếc nhìn Chu Tử Văn một cái, hỏi một cách dứt khoát.
"Báo cáo đội trưởng, nhà tôi đã trồng được một ít nấm, chuẩn bị mời mấy vị qua nếm thử." Chu Tử Văn đứng thẳng lưng, nghiêm túc báo cáo.
Hắn biết Chu Vệ Quốc là người từ bộ đội chuyển về, nói năng làm việc đều rất thẳng thắn, thích cái kiểu đó trong đội.
Chu Tử Văn cũng thích thế, không cần vòng vo, trực tiếp trả lời vấn đề.
"Nấm? Cậu trồng được bao nhiêu rồi?" Chu Vệ Quốc mắt sáng lên, vội vàng hỏi.
Ngô Đại Cương và Chu Hữu Đức bên cạnh cũng chuyển sự chú ý, chăm chú nhìn Chu Tử Văn.
"Tổng cộng tám mét vuông, trong đó một mẻ đã chín, mẻ còn lại cần ba đến bốn ngày nữa." Chu Tử Văn mở miệng nói.
"Đưa tôi đi xem thử." Chu Vệ Quốc đứng dậy, đóng tài liệu trong tay lại rồi đi ra ngoài.
"Cái này... Được." Chu Tử Văn không ngờ đội trưởng lại gấp gáp như vậy.
"Ha ha, Tiểu Chu này, lão Chu nhà tôi cũng có tính đó thôi, đừng có gấp, muốn ăn cơm thì có nhiều thời gian mà, đi xem nấm cậu trồng trước đi!"
Bên này, Ngô Đại Cương vỗ vai hắn, cười ha hả nói.
"À, đi." Chu Tử Văn cũng không xoắn xuýt.
Nhìn thái độ của đội trưởng là biết, ông ta rất coi trọng chuyện này.
Mà đối với Chu Tử Văn mà nói, đội trưởng càng coi trọng, đối với hắn càng có lợi.
Chu Vệ Quốc biết chỗ ở của Chu Tử Văn, không cần người dẫn đường, đi đầu dẫn trước.
Ngô Đại Cương và Chu Hữu Đức đi theo phía sau.
Hiển nhiên, bọn họ cũng biết nấm quan trọng thế nào với thôn, chuẩn bị cùng đi xem tình hình.
Trên đường đi, Ngô Đại Cương cũng hỏi han về chi tiết cụ thể.
"Hôm trước không phải tôi có xin bác Ngô ít rơm rạ với phân trâu đó hả, cái đó cũng là để trồng nấm." Chu Tử Văn giải thích.
"Cậu đúng là khiến người ta bất ngờ đó, cậu biết trồng nấm từ bao giờ, sao không nói sớm?" Ngô Đại Cương có chút trách móc.
Nếu biết Chu Tử Văn có kỹ thuật này sớm thì còn để hắn làm việc nặng ở đội sản xuất làm gì chứ!
Những phần tử trí thức có kỹ thuật như thế này, đi đâu cũng là báu vật, coi trọng cỡ nào cũng không đủ.
"Tôi thấy đồ ăn trong nhà không đủ ăn nên mới nghĩ tự mình làm chút, kỹ thuật trồng nấm này là tôi học trong sách, cũng không biết có thành công không, nên không nói ra." Chu Tử Văn cười ha hả nói.
"Nếu cậu mà trồng nấm thành công thì đó là công lớn đấy, trong thôn sẽ không bạc đãi cậu đâu." Chu Vệ Quốc đi trước lên tiếng.
Ông ta cũng không phải là người ngốc, tự nhiên biết Chu Tử Văn tìm bọn họ là có mục đích.
Nhưng không sao cả, mặc kệ có mục đích hay không, đối với họ đều là chuyện tốt.
Ông còn ước có thêm những người có mục đích như này ấy chứ!
Nhà Chu Tử Văn không xa văn phòng đội sản xuất, thêm một đám người lại đi nhanh, không lâu sau liền tới nơi.
"Đội trưởng, bác Ngô, kế toán Chu, mời vào trong." Chu Tử Văn mở cửa sân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận