Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 208: Đào khoai lang (length: 8069)

Ở chỗ khu trồng nấm chờ một hồi, nhìn thấy cảnh tượng tươi tốt, nấm cơ bản bắt đầu chín, trong lòng Chu Tử Văn cảm giác thành tựu tràn đầy.
Hắn tính sơ qua, nấm trong khu trồng nấm không sai biệt lắm có khoảng ba trăm luống, theo tình hình hiện tại mọc lên, một mét vuông tối thiểu có thể thu 20 cân, ba trăm luống cũng được sáu ngàn cân, tính theo giá hai hào một cân, sáu ngàn cân là được một ngàn hai trăm đồng.
Vào cái thời buổi mà một ngày công chỉ được trung bình 5 hào tiền, thì hơn một ngàn đồng quả thực là một khoản tiền lớn.
Cũng chẳng trách mấy ngày nay dù là đội trưởng, hay là bác Ngô bọn họ, lúc gặp hắn đều cười hì hì, nói chuyện cũng cực kỳ nhiệt tình.
Nhìn thấy mấy cây nấm này, Chu Tử Văn cuối cùng đã hiểu nguyên nhân.
Ra khỏi khu trồng nấm, Chu Tử Văn trở lại sân nhà mình, mang theo Đạp Vân và dụng cụ, lần nữa đi về phía ruộng khoai lang.
Hôm nay hắn quyết định tiếp tục càn quét ở ruộng khoai lang, làm lương thực chủ yếu, trong thôn trồng khoai lang cũng không ít, muốn đào hết, không có hai ba ngày không xong được.
Đối với công việc tìm khoai lang này, Đạp Vân đã hết sức quen thuộc, Chu Tử Văn chỉ hơi dẫn dắt một chút, Đạp Vân liền lập tức vào trạng thái làm việc.
Nhìn nó hăng hái làm việc như vậy, Chu Tử Văn cũng rất vui mừng.
Con chó này không nuôi uổng phí, cuối cùng cũng có thể cống hiến cho gia đình này.
Cứ thế mà tới trưa, ngày mới trôi qua trong bận rộn, thấy sắp đến giờ tan tầm, Chu Tử Văn gọi Đạp Vân, rồi bắt đầu lên đường về nhà.
Đến tận trưa, cái sọt sau lưng của hắn cũng đã đầy, thậm chí còn bỏ thêm bên ngoài được nửa bao tải nhỏ, áng chừng trọng lượng, một trăm cân thì không có, nhưng tám mươi cân thì chắc chắn có.
Về đến nhà, hai chị em nhà họ Trần vô cùng kinh ngạc trước việc Chu Tử Văn có thể đào được nhiều khoai lang như vậy.
"Đây mới chỉ là chút thôi! Trong thôn còn bao nhiêu ruộng khoai lang nữa, đợi ta lại đi đào mấy ngày, chắc là chúng ta ăn đến sang năm cũng ăn không hết." Chu Tử Văn cười nói.
Sở dĩ có thể đào được nhiều khoai lang như vậy, một là không có ai tranh giành với hắn, dù sao mặc kệ là dân thôn hay là thanh niên trí thức, đều phải đi làm công, không có nhiều thời gian đến đào khoai lang như vậy.
Trong thôn, có thể thảnh thơi lúc giờ công, cơ bản đều là đám trẻ con choai choai.
Nhưng đám trẻ con này hoặc là đi đào hang chuột đồng, hoặc là chạy đến những ruộng đậu tương, ngô, lạc, lúa mì, chứ những ruộng khoai lang, khoai tây thì chúng không thích nhất.
Mấy chỗ ruộng đậu tương kia, có thứ gì bỏ sót thì đều rơi trên mặt đất, nhặt cẩn thận, nhặt từng hạt một, nửa ngày cũng được mấy cân.
Còn mấy ruộng khoai lang chôn dưới đất thì chỉ có thể tìm may mắn, nếu như không may thì đào cũng chẳng được gì.
Nhưng Chu Tử Văn lại khác, hắn có Đạp Vân hỗ trợ, mũi chó của Đạp Vân rất thính, bằng không, cũng đã không có cái chức nghiệp chó nghiệp vụ tìm chất độc.
Dưới sự huấn luyện của hắn, Đạp Vân đã thuần thục nắm giữ được kỹ năng tìm khoai lang.
Tính toán như thế, có thể đào được nhiều khoai lang như vậy, hình như đều là công lao của hắn.
Nếu không phải hắn không ngại cực khổ huấn luyện, Đạp Vân cũng sẽ không lợi hại như vậy.
Nghĩ vậy, Chu Tử Văn chỉ thấy một cảm giác tự hào tự nhiên nảy sinh.
"Nhiều khoai lang như vậy, chúng ta ăn không hết đâu?"
Trần Đại muội nghĩ tương đối nhiều, thiếu lương thực thì lo, có nhiều lương thực cũng lo.
"Ăn không hết thì làm thành bột khoai lang, tinh bột khoai lang, còn có thể làm khoai lang khô nữa, có cả đống cách mà." Chu Tử Văn thuận miệng nói.
"Nhưng những thứ này ta đều không biết làm a!" Đến đoạn này, Trần Đại muội có chút thất vọng.
Nàng cảm thấy, mình làm chị thật không được tích sự gì, rõ ràng mấy chuyện này đều là chuyện của phụ nữ.
"Không sao cả, ta dạy cho ngươi nhé!" Chu Tử Văn mở miệng an ủi.
Chu Tử Văn có chút hiểu được suy nghĩ của cô gái này, dù sao tay nghề nấu ăn và làm việc nhà là kỹ năng mà cô ấy giỏi nhất, kết quả đến lúc thực sự cần lại phát hiện không biết, cái cảm giác mất mát này, rất làm người ta chán nản.
"Vậy ta sẽ học theo ngươi." Trần Đại muội gật đầu mạnh mẽ.
Tuy rằng về sau đều là người một nhà, nhưng Chu Tử Văn và em gái nàng còn chưa kết hôn, hiện tại chỉ là ở chung ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này, hai chị em cô làm được chẳng bao nhiêu việc, ngược lại phần lớn việc đều do Chu Tử Văn làm, việc này khiến nàng có chút thất vọng.
"Được rồi, trước cứ nấu cơm đã, chờ ăn cơm xong, buổi chiều ta còn muốn đi đào khoai lang." Chu Tử Văn khoát tay, cắt ngang những suy nghĩ vẩn vơ của Trần Đại muội.
Hắn phát hiện, cô em này cái gì cũng tốt, mỗi tội nghĩ quá nhiều, hoàn toàn không có Y Y dứt khoát.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn chọn ở bên Y Y mà không chọn cô ta.
Cô em này quá thông minh, nghĩ nhiều quá, không dễ theo đuổi.
Sau bữa trưa, Chu Tử Văn nghỉ ngơi một lúc, đợi hai chị em nhà họ Trần bắt đầu công việc của mình, hắn cũng bắt đầu làm việc.
Mang theo Đạp Vân, vác cái giỏ cùng xẻng, Chu Tử Văn lần nữa đi tới ruộng khoai lang.
Nhìn thấy bộ dạng Đạp Vân đánh hơi hết chỗ này đến chỗ kia ở ruộng khoai lang, Chu Tử Văn nở nụ cười của một người cha già.
Buổi trưa này, Chu Tử Văn cứ mãi đào khoai lang, thu hoạch buổi chiều so với buổi trưa còn nhiều hơn chút nữa, đào được gần một trăm cân khoai lang.
Chu Tử Văn tính sơ qua, chỉ có một ngày rưỡi, hắn liền đào được hơn hai trăm cân khoai lang, thu hoạch này mà để cho người khác biết, không biết sẽ kinh hãi đến mức nào.
Đặc biệt là mấy người trong viện thanh niên trí thức, chắc sẽ ghen tị đến mức mắt đỏ lên hết cả.
Tuy nhiên, Chu Tử Văn đi đào khoai lang vào lúc mọi người đang đi làm, cho dù có gặp ai, cũng chỉ lảng tránh từ xa chứ không lại gần.
Đương nhiên, chính vì Chu Tử Văn không muốn quá phô trương, chứ kỳ thật cho dù có người trông thấy cũng không có gì, dù sao hắn là đường đường chính chính đi đào, chứ không phải trộm cắp hay cướp đoạt gì.
Nếu như đi đào trước mùa thu hoạch thì bị coi là ăn trộm, bị bắt lại còn bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng nhặt sau mùa thu hoạch thì đó là phúc lợi của đội sản xuất cho mọi người.
Mặc kệ là khoai lang hay đậu tương, sau khi thu hoạch, trong ruộng vẫn sẽ còn một ít sót lại, những thứ này ai nhặt được thì là của người đó.
Về đến nhà, thấy thời gian còn chút ít, Chu Tử Văn tranh thủ đến khu trồng nấm, hoàn thành công việc điểm danh thường ngày.
Tan tầm về nhà, Chu Tử Văn lại bắt đầu tận hưởng cuộc sống của ông lớn của mình.
Trần Thi Anh vội vàng nấu cơm cho hắn, Trần Xảo Y thì bận tắm rửa cho Đạp Vân, sau khi bận xong lại giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh cho hắn, bận túi bụi.
Còn Chu Tử Văn thì pha một tách trà, cầm quyển sách thảnh thơi đọc ở trong sân.
Mới đầu hắn còn cảm thấy ngại, muốn giúp đỡ một chút, kết quả lại bị đuổi ra ngoài.
Sau khi quen rồi, hắn liền bắt đầu hưởng thụ.
Tối ăn cơm xong, Chu Tử Văn đang chuẩn bị mang Đạp Vân ra ngoài đi dạo, tiện thể tiêu cơm một chút, kết quả còn chưa kịp đi ra ngoài, thì Trần Dương cùng mấy lão thanh niên trí thức như Lưu Linh Linh đã dẫn đầu đi tới.
"Tử Văn huynh, ngươi định ra ngoài đấy à?" Trần Dương cười hì hì hỏi.
"Đúng vậy, ra ngoài đi dạo một chút." Chu Tử Văn gật đầu, trong lòng lại thắc mắc, đám người này, bây giờ chẳng phải là phải canh giữ đội sản xuất sao? Sao lại có thời gian đến chỗ hắn.
Chẳng lẽ là muốn tìm hắn đi quan hệ với mấy lãnh đạo của đội sản xuất?
Mối quan hệ giữa hắn và mấy vị lãnh đạo của đội sản xuất không tệ, chuyện này ai cũng biết, dù sao hắn mang về cho thôn một kỹ thuật mới, nên được coi trọng như thế cũng không có gì là quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận